Boss Là Nữ Phụ

Chương 1971 : Chúa tể của tinh tế (17)

Ngày đăng: 18:48 01/05/20


Bị đuổi ra khỏi cửa, Đại vương tử cùng đám người mà hắn mang tới có sắc mặt xấu như đúc ra từ cùng một khuôn.



“Đại vương tử, cứ bỏ qua thế thôi sao?”



“Nếu không ngươi muốn quay lại tát cho cô ta một cái à?” Đại vương tử nói xong liền xoay người tát lên mặt người vừa nói một cái.



Người bị đánh đần mặt ra, bụm mặt bước nhanh về phía Đại vương tử, sao lại đánh hắn chứ?



Người đồng liêu vỗ vai hắn an ủi. Lúc này Đại vương tử đang nóng giận mà cậu còn xông ra, chẳng phải là tìm đánh hay sao hả?



Đại vương tử đi chưa được bao xa liền dừng lại.



“Đại vương tử, đã tìm thấy Tam vương tử.”



Đại vương tử vốn dĩ đang tức tối, nghe thấy tin này lập tức thoải mái hơn rất nhiều, “Ở đâu?”



“Cách thành phố Seat không xa, đang tiến về phía này.”



Đại vương tử cười dữ dằn: “Giỏi lắm, nếu đã trở về chịu chết, vậy thì đừng trách ta, bày thiên la địa võng ra cho ta, lần này nhất định không để nó chạy thoát.”



...



Đại vương tử bắt sống Jonah, ba ngày sau Thời Sênh mới nghe được tin tức này. Căn cứ theo miêu tả của Thập Phương thì lúc Jonah bị bắt, cả người toàn vết thương, người bình thường có lẽ chẳng sống nổi nhưng hắn lại vẫn sống.



Tựa như lúc trước, hắn treo trên tàu Vô Cực lâu như thế mà cũng không mất mạng vậy.



#Tam vương tử Jonah thật thần kỳ#



Càng thần kỳ hơn là, sau khi Đại vương tử bắt được Jonah, ngay ngày hôm sau liền truyền ra tin tức Jonah chết bất đắc kỳ tử.



Thời Sênh còn tưởng Đại vương tử chỉ lấy cớ để giết chết Jonah, nhưng cô phát hiện ra Jonah đã chết thật.



“Anh thấy sao?” Thời Sênh hỏi Thập Phương.



Trên đùi Thập Phương còn treo Thần Hành. Anh ta trầm tư một lát rồi nói: “Bị Đại vương tử bắt được thì chắc chắn không có kết quả gì tốt, vì thế liệu có phải Jonah giả chết không?”



“Đại vương tử là kẻ ngu xuẩn như thế sao?” Thần Hành tỏ vẻ không tin.



Một xác chết muốn sống lại đâu có dễ như thế. Hiện giờ bên phía Hoàng thất toàn là người của Đại vương tử, nếu Jonah giả chết thật thì sao hắn có thể cam đoan mình giả chết thành công được chứ?



Thời Sênh nhẹ giọng nói: “Jonah vẫn còn át chủ bài.”
Anh ta nên đi qua, hay không nên đi qua đây?



Nếu như bị diệt khẩu, anh ta kêu cứu mạng, gia chủ sẽ giúp thiếu gia hay giúp anh ta đây?



Với trình độ chiều chuộng của gia chủ với vị này, chắc chắn anh ta sẽ là người xui xẻo.



Thập Phương đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn đi tới, “Thiếu gia, có chuyện gì không?”



“Ngồi.”



Thập Phương nhìn Phượng Từ, ánh mắt kinh hãi vì được mời mọc lịch sự như thế. Hắn lại bảo mình ngồi sao? Anh ta không nghe nhầm đấy chứ?



Hiển nhiên, Thập Phương không nghe nhầm, sau đó Phượng Từ lại nói thêm một tiếng nữa. Thập Phương vô cùng thấp thỏm trong lòng, nào dám ngồi xuống, “Thiếu gia, ngài có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”



Ngài như thế khiến tôi rất hoang mang đấy!



So với ánh mắt lúc hắn giết người còn đáng sợ hơn.



Phượng Từ cũng không bắt ép, một tay chống cằm, “Anh kể cho tôi nghe về cuộc sống trước kia của Tiểu Sênh đi.”



Nghe vậy, Thập Phương hơi sửng sốt, cuộc sống trước kia của gia chủ ư?



Trong đầu anh ta hồi tưởng lại từng cảnh gà bay chó sủa, bị toàn Tinh Tế chửi rủa trước kia... tự nhiên lại thấy hoài niệm là sao nhỉ?



“... Chính là đắc tội với tất cả người ở Tinh Tế.” Giọng Thập Phương hơi thấp, rốt cuộc đây cũng chẳng phải là chuyện đáng khoe khoang gì.



Hiển nhiên Phượng Từ không muốn nghe chuyện này, “Trước đó nữa.”



Trước đó nữa ư?



Sắc mặt Thập Phương khẽ biến, “Thiếu gia, cái này tôi không dám kể lung tung, ngài vẫn nên đi hỏi gia chủ thì hơn. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”



Anh ta sợ Phượng Từ dùng biện pháp mạnh giữ mình lại nên dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.



Ánh mắt Phượng Từ nặng nề nhìn theo phương hướng mà Thập Phương vừa đi.



Nhiều người biết về quá khứ của cô như thế, tham dự vào cuộc sống của cô, duy chỉ có hắn lại chẳng biết gì.



Mặt bàn nơi Phượng Từ đặt tay lên chợt nứt ra, vỡ thành vô số khối, bánh ngọt tinh xảo bị vùi lấp ở bên trong.