Boss Là Nữ Phụ

Chương 1976 : Chúa tể của tinh tế (22)

Ngày đăng: 18:48 01/05/20


Thời Sênh đứng ở bên ngoài một lát sau đó nhấc chân bước vào.



Nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều, chân như đang bước trên khối băng vậy, lạnh thấu tim.



Thời Sênh nhìn thoáng qua mốc thời gian khắc trên chiếc quan tài đầu tiên, rất xa xưa, vì thế, quan tài mới nhất chắc chắn ở cuối cùng.



Thời Sênh đi dọc lối ở giữa, sương mù vấn vít, quan tài thủy tinh ở hai bên đường đều là các bậc tiền bối của Hạ gia. Xác của bọn họ vẫn còn nguyên vẹn, giống như đang ngủ vậy.



Đi từ đầu tới cuối giống như bước qua các đời phát triển của Hạ gia vậy.



“Hạ Lân...” Thời Sênh dừng bước chân trước một chiếc quan tài thủy tinh nửa trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy người ở bên trong.



Bên trong là một người đàn ông mặc quân trang, trên mặt đeo một cái mặt nạ nên không nhìn rõ dung mạo.



Đây là anh trai của Hạ Sơ, Hạ Lân.



Lúc trước khi anh ta chết, cả khuôn mặt đều bị hủy hoại, có lẽ vì thế nên anh ta mới phải mang mặt nạ.



Thời Sênh thu ánh mắt lại, đi về phía bên trái, phía sau Hạ Lân chỉ có một chiếc quan tài duy nhất.



Từ đầu tới cuối, vẻ mặt Thời Sênh vẫn không hề thay đổi, trấn định đứng trước quan tài thủy tinh. Trong quan tài thủy tinh có người, mà người nằm trong đó cũng là người mà Thời Sênh quen biết.



Đối với kết quả này, Thời Sênh cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, sâu trong đáy mắt bắt đầu phát ra ánh sáng thâm thúy, một lát sau liền khôi phục lại như thường.



“Hạ Sơ.”



Thời Sênh tiến lên một bước, duỗi tay đỡ lấy quan tài thủy tinh.



“A Sênh.”



Từ trong quan tài thủy tinh có một làn khói bay ra, dần dần ngưng tụ thành hình một người. Gương mặt quen thuộc hiện lên trong mắt Thời Sênh. Cô thu tay lại, lùi về sau, lạnh lùng nhìn người trước mặt.



Hạ Sơ hạ dần xuống mặt đất. Cô nhìn Thời Sênh rất chăm chú, hơi mỉm cười, “A Sênh, cậu đã tới rồi.”



Hạ Sơ rất xinh đẹp, nói chuyện thì dịu dàng, cả mắt môi đều cong lên tựa như đang cười khiến người ta không thể chán ghét nổi.



Mặt Thời Sênh vẫn chẳng có tí cảm xúc nào: “Đã lâu không gặp.”
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào Hạ Sơ, mắt không chớp lấy một cái.



Đây là quyết định của cậu thật sao?



Cậu nói không gặp thì sẽ không gặp thật sao?



Thân hình Hạ Sơ dần trở nên trong suốt: “A Sênh, khi cậu rời đi thì hãy phá hủy nơi này nhé. Tớ không muốn có một ngày sẽ có người tìm tới đây để lợi dụng Hạ gia. Đây là chuyện cuối cùng tớ có thể làm vì Hạ gia trên cương vị gia chủ. Đây cũng coi như lời cầu xin cuối cùng của tớ với cậu.”



Nếu Hạ gia đã không còn tồn tại thì những đồ mà Hạ gia bảo tồn cũng không cần thiết tồn tại nữa. Tuy rằng hủy diệt hài cốt của các vị tiền bối thì có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng chắc chắn các vị tiền bối cũng sẽ đồng tình với quyết định này của cô thôi.



Tất cả những gì thuộc về Hạ gia đều không thể chảy vào túi người ngoài được.



“... Được.” Thời Sênh dứt khoát xoay người đi.



Hạ Sơ thở dài, A Sênh quả thực chưa từng thay đổi chút nào, cuối cùng, cuối cùng...



Lại nhìn cô ấy lâu hơn một chút.



Thời Sênh đi tới trước thiết kiếm, duỗi tay rút kiếm ra, cô bỗng nhiên xoay người lại, dưới chân vẫn còn nguyên bột tinh thạch vừa bị nghiền nát, “Hạ Sơ, cậu có hối hận không?”



Hạ Sơ biết Thời Sênh hỏi mình về điều gì, cô đáp: “Tớ không hối hận, nếu được làm lại một lần, tớ vẫn sẽ lựa chọn như cũ.”



Cho dù cuối cùng Kỷ Điệp có phản bội cô hay không, cô vẫn sẽ cứ lựa chọn như thế.



Bởi vì chỉ có như vậy...



Cậu mới được bình an vô sự.



Thời Sênh nắm chặt thiết kiếm: “Hạ Sơ, tạm biệt.”



Thời Sênh xoay người đi, rốt cuộc không quay đầu nhìn lại thêm lần nào nữa.



Nụ cười đọng lại trên gương mặt Hạ Sơ.



Tạm biệt, A Sênh.