Boss Là Nữ Phụ

Chương 1980 : Chúa tể của tinh tế (26)

Ngày đăng: 18:48 01/05/20


Mở màn kết thúc bằng một trận cãi vã, quả thực giống hệt với hội nghị Thập Nhị Phong, những người này căn bản chẳng ai phục ai cả.



Thượng Quan Phổ mệt mỏi rời khỏi hội trường. Hắn khẽ hỏi người bên cạnh mình, “Sức khỏe của Phụ hoàng thế nào rồi?”



“Hai ngày nay tinh thần của Bệ hạ không tồi, cứ theo tình hình này thì chắc không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn.” Thuộc hạ đáp lời.



“Anh Cả đâu?”



“Mấy hôm trước đến chỗ Bệ hạ làm ầm ĩ một trận, khiến Bệ hạ tức giận đến mức suýt ngất đi. Không biết gần đây đang làm gì. Người bên cạnh hắn cũng thần thần bí bí. Điện hạ, chúng ta có nên đề phòng một chút hay không?”



Thượng Quan Phổ day ấn đường, “Các người chú ý kỹ một chút là được.”



“Điện hạ, Bệ hạ bây giờ...” Tên thuộc hạ muốn nói lại thôi, “Ngài vẫn nên suy xét cho bản thân đi thì hơn. Đến bây giờ Bệ hạ vẫn chưa chịu lập trữ quân, Đại hoàng tử lúc nào cũng nhìn vị trí đó như hổ rình mồi. Từ trước tới giờ hắn vẫn luôn bất hòa với ngài, nếu hắn... sợ là ngài sẽ gặp phải nguy hiểm.”



Thượng Quan Phổ lắc đầu: “Hết thảy cứ chờ Phụ hoàng an bài đi.”



“Tam hoàng tử Điện hạ.”



Giọng nói thanh thúy vang lên từ sau lưng, lưng Thượng Quan Phổ cứng đờ, nháy mắt cho người bên cạnh một cái sau đó xoay người, trên mặt treo một nụ cười đầy khéo léo: “Thời gia chủ, có chuyện gì thế?”



Thời Sênh chậm rãi bước tới, “Điện hạ, chuyện lần trước ở phố Sương Nguyệt, anh có gì muốn nói với tôi không?”



Thượng Quan Phổ hơi sửng sốt một chút, chuyện đã xảy ra từ bao giờ rồi mà giờ cô mới tới hỏi sao?



Đây rõ ràng là kiếm cớ sinh sự còn gì?



Biết ngay là cô ta tới không có ý tốt gì mà.



“Thời gia chủ, kết quả điều tra lúc đó tôi đã gửi tin tóm tắt qua cho ngài rồi mà, ngài chưa thấy sao?”



Thời Sênh nhếch miệng cười, “Hiệu suất làm việc của Hoàng thất các người kém quá, lâu như vậy rồi mà còn chưa có kết luận cụ thể.”



“Thời gia chủ...”



Thượng Quan Phổ còn chưa nói xong, Thời Sênh đã xoay người rời đi.



Thượng Quan Phổ: “...”



“Điện hạ, cô ta tới làm gì thế?”



Thượng Quan Phổ: “...” Trào phúng hiệu quả làm việc của Hoàng thất thấp à?



...
Đối mặt với sự ghé sát lại của Phượng Từ, Thời Sênh vẫn không dao động, nghiêm túc nói: “Thời gian em đã cân nhắc anh quá nhiều rồi.”



Cô là một cô gái có định lực, không thể bại trận trước sắc đẹp được.



“Nhưng mà nó rất nhớ em.”



“Ai?”



“Nó.” Phượng Từ kéo tay Thời Sênh xuống, trên mặt hơi đỏ lên, “Tiểu Sênh, em sờ xem này, nó rất nhớ em.”



Trên người Phượng Từ mặc một cái áo tắm dài, vừa rồi hắn mới tắm xong, rõ ràng là có âm mưu từ trước. Hắn cầm tay Thời Sênh thò vào bên trong, đặt thứ gì đó nóng rực vào tay cô.



Thời Sênh: “...”



Phượng Từ ngây thơ đáng yêu của tôi đi đâu rồi?



Cái tên một lời không hợp liền dụ dỗ người ta này ở đâu ra thế?



Nhất định là đã bị đánh tráo!



Thời Sênh rút tay về, kéo kín áo tắm dài của hắn lại, nở một nụ cười: “Không có việc gì thì đừng có trêu chọc em, cẩn thận em làm anh không xuống nổi giường đấy.”



“Đó chẳng phải là vì anh nhường em sao...” Phượng Từ nhỏ giọng nói thầm.



“Anh nói gì cơ?” Nhưng mà Thời Sênh vẫn nghe thấy.



“Anh nói là vì anh nhường em thôi.” Phượng Từ liền cất cao giọng nói.



Nhường em?



Giỏi thật!



Thời Sênh liền bày ra sắc mặt dữ tợn, kéo Phượng Từ về phía giường lớn, một tay ném hắn lên giường, “Hôm nay em muốn nhìn xem có thật là vì anh nhường em không.”



Cả người Phượng Từ ngã dúi dụi lên chiếc giường êm ái. Hắn rụt người về sau, áo tắm dài chảy xuống lộ ra nửa vai, phối hợp với vẻ mặt thấp thỏm, quả thực đúng là tuyệt sắc nhân gian.



Tuyệt sắc nhân gian...



Còn từ chối nữa thì đếch phải là ông rồi.



Không thể thua ở dưới sắc đẹp, nhưng có thể thua ở trong tay Phượng Từ.