Boss Là Nữ Phụ

Chương 1995 : Chúa tể của tinh tế (41)

Ngày đăng: 18:48 01/05/20


“Em tư, đã chết đến nơi rồi, đừng có giãy giụa vô ích nữa, ló mặt ra đây đi, anh cho chú chết một cách thống khoái.”



Âm thanh Thượng Quan Phổ vang vọng trong không khí. Lúc này, mấy người đang trốn dưới bộ xương khổng lồ không dám thở mạnh một chút nào, vừa rồi bọn họ có bao nhiêu người như thế, vậy mà giờ chỉ còn có mấy người.



Cát Na bị thương, Caroll cũng đã tới cực hạn.



“Mọi người đợi ở đây đi, tôi ra đánh lạc hướng của hắn, tìm cơ hội trốn đi.” Cesar dặn dò.



“Cục trưởng!” Cát Na túm chặt vạt áo của Cesar, lắc đầu, “Để em đi.”



Cô ta có cảm giác mình sắp không chịu được nữa rồi, không thể để Cục trưởng ra mất mạng được, có đi thì cũng phải là cô ta đi.



Cô ta nói xong câu đó thì cả người hạ thấp xuống, những ngón tay đang túm chặt quần áo Cesar cũng lỏng ra, thân thể lăn ra khỏi phạm vi bộ xương lớn, bên ngoài lập tức vang lên tiếng súng nổ.



“Cesar, đi mau.” Caroll kéo Cesar.



Cesar ôm lấy vết thương đi theo sau Caroll, ánh mắt thoáng liếc nhìn về phía bóng người đã bị đám chiến giáp vây lấy. Đúng lúc khi bọn họ nhảy xuống một sườn dốc, bóng người tinh tế kia dường như quay đầu lại nhìn một chút, sau đó cả thân người bị vô số viên đạn bao trùm.



Cesar chẳng thể nhớ rõ làm sao mà tránh thoát được sự đuổi bắt của Thượng Quan Phổ. Ánh mặt trời làm làn da hắn nứt toác, cánh môi tái nhợt, một đầu tóc vàng dường như cũng mất đi hết ánh sáng, dán chặt vào gương mặt hắn.



Lúc Caroll chật vật nhất cũng chỉ là bị Thời Sênh đuổi chạy khắp Tinh Tế mà thôi, giờ phút này lại phá vỡ kỷ lục đó, đây tuyệt đối là thời điểm hắn chật vật nhất từ trước tới nay.



Hai người ngồi hai góc, mỗi người đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, không ai nói gì.



Caroll suy nghĩ hồi lâu, sau đó đứng lên, đi tới trước mặt Cesar: “Cục trưởng Cesar, thứ cho tôi nói thẳng, có phải cậu đã sớm biết Thượng Quan Phổ là người đứng sau lưng tất cả chuyện này rồi không?”



Cesar ngẩng đầu lên, đôi con ngươi u ám nhìn thẳng vào tầm mắt Cesar.



Trong đó xuất hiện ánh sáng và thứ cảm xúc mà Caroll không hiểu nổi. Cô gái luôn đi theo bên cạnh hắn đã chết rồi, nếu là con người thì hẳn cũng phải có cảm tình.
Đúng là Thời Sênh là một mối họa lớn trong lòng hắn, nhưng chỉ cần hắn có thể khống chế toàn bộ Tinh Tế thì có thể vận dụng toàn bộ lực lượng của Tinh Tế, tới lúc đó còn sợ không đối phó được với Thời Sênh sao?



“Không, cô ấy đã tới rồi.”



Cesar lùi về sau một bước, mái tóc vàng bị gió thổi lên từ dưới vực sâu thổi bay tán loạn. Hắn đứng bên cạnh mép vực, nhìn về phía chân trời xa xa.



Thượng Quan Phổ nhìn lên trời theo bản năng, nhưng trên trời chẳng có gì hết.



“Em Tư, đừng cố kéo dài thời gian nữa, không ai có thể cứu chú đâu.”



“Tuy rằng không thể tận mắt nhìn thấy kết cục, nhưng tôi tin tưởng vào cô ấy.” Cesar ngửa người ra sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên không trung, “Thời Sênh, tôi chết rồi thì cô sẽ ra tay đúng không? Vậy tôi sẽ chết cho cô xem.”



Gió gào thét bên tai Cesar. Hắn chầm chậm khép mắt lại, áp khí ép lên các cơ quan bộ phận, dường như hắn có thể chạm vào ngưỡng cửa tử vong chỉ sau một giây.



Nhưng hoàn toàn không có đau đớn xuất hiện như trong dự kiến, tiếng gió bên tai yên tĩnh khoảng một giây, sau đó cả người hắn bị nâng lên cao, giây tiếp theo lại bị người ta ném xuống mặt phẳng lạnh băng.



“Khụ khụ khụ khụ...”



Cesar bị sặc nên ho khan một hồi, xương cốt cả người dường như đều bị lệch khỏi vị trí, cực kỳ đau đớn.



Hắn cố gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy cơ giáp với màu sắc lạnh băng quen thuộc. Hắn cười ra thành tiếng, “Thập Phương... Khụ khụ khụ...”



“Đừng chết, gia chủ còn có chuyện hỏi anh.” Thập Phương ném một lọ thuốc cho hắn, giọng đầy lạnh lùng.



Cesar cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Hắn nhặt lọ thuốc lên nhưng không dùng, “Dù sao cuối cùng cũng sẽ chết, không cần lãng phí như thế.”



“Tùy anh.”