Boss Là Nữ Phụ

Chương 2033 : Sênh ca vạn dặm (34)

Ngày đăng: 18:49 01/05/20


Ánh trăng bên ngoài cửa sổ len vào, chiếu lên trên giường, máu tươi ngấm thành một bóng đen lớn.



Hạ Thành Tín trợn trừng hai mắt, đáy mắt còn nguyên sự khó tin và phẫn nộ.



Hạ Sơ khó khăn nuốt nước bọt, cảnh giác quay đầu lại.



Tích tách…



Tích tách…



Một bàn tay trắng nõn bên cạnh thân người nắm lấy con dao sắc nhọn, máu tươi từ trong tay cô nhỏ xuống, đã hội tụ thành một vệt máu nhỏ dưới đất.



Hạ Sơ chợt buông tay ra, “A Sênh.”



Thời Sênh hất tay Hạ Thành Tín ra, con dao dính máu rơi xuống đất, kêu loảng xoảng.



“A Sênh, sao cậu lại dùng tay chặn?” Hạ Sơ cầm tay Thời Sênh, vết thương gần như nhìn thấy được cả xương trắng bên trong, Hạ Sơ rùng mình run rẩy.



Cô vội vàng bật đèn đi tìm hộp thuốc, bây giờ Hạ Thành Tín đã chết rồi, người thừa kế chính hiệu là cô ở đây, đám người kia của Hạ gia đương nhiên là biết nên lựa chọn thế nào.



Hạ Sơ luống cuống chạy đi tìm hộp thuốc, dùng thuốc trị lành vết thương cấp tốc để cầm máu cho Thời Sênh.



“Cậu có ngốc không hả?” Hạ Sơ hít sâu, “Có đau không?”



“Không đau.” Giọng Thời Sênh không nghe ra được điều gì bất thường, dường như cô không hề đau đớn gì vậy.



“Sao lại không đau được chứ!” Nước mắt đã vòng quanh hốc mắt Hạ Sơ, “Cậu tưởng tớ chưa bị thương bao giờ nên không biết bị thương là như thế nào à? A Sênh, cậu là con người, là con người có máu có thịt. Ở trước mặt tớ mà cậu cũng không thể nói được một câu kêu đau hay sao hả?”



Nói đến phần sau Hạ Sơ cũng bắt đầu có chút kích động.



Cô quen biết cô ấy đã bao lâu như vậy vậy, cũng đã từng thấy cô bị thương, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cô chưa bao giờ thấy cô ấy kêu đau một lần nào.



Thời Sênh trầm mặc giây lát, cô mở miệng nói, “Đau.”



“Ai bảo cậu dùng tay hả!” Giọng Hạ Sơ đã nghẹn ngào.



Vừa rồi cho dù cô ấy không ngăn Hạ Thành Tín lại, thì cô cũng chỉ bị chút vết thương ngoài da, đâu có giống như bây giờ.



Thời Sênh không nói nữa, tự mình xử lý vết thương, dùng bình xịt phun một cái, vết thương nhanh chóng khép miệng lại. Cô giơ tay trước mặt Hạ Sơ, “Chẳng phải là lành rồi sao? Có gì để khóc đâu chứ?”




“Hử?”



Rất lâu rồi cơ mới nghe Hạ Sơ nhắc đến Cơ Dạ. Cơ gia không ở Đế Đô Tinh, hai người có lẽ có rất ít cơ hội gặp mặt.



Lúc này sao bỗng nhiên lại nhắc đến Cơ Dạ chứ?



Hạ Sơ gãi đầu, “Cậu biết đấy tớ và anh ta có hôn ước, nếu như tớ cứ từ chối mãi, nếu sau này kết hôn thật, thì ngại ngùng thế nào. Nhưng mà nếu đi thì tớ cũng không biết phải nói gì với anh ta, cảm giác cũng ngại lắm ấy.”



Thời Sênh vẫn giữ nguyên bộ mặt không hiểu cho lắm.



Hạ Sơ thở dài, “Tớ muốn hỏi cậu xem nên làm thế nào?”



“Cậu có muốn đi không?” Thời Sênh hỏi.



“Sau này sẽ là vợ chồng, tớ cũng không muốn cứ sống mãi cuộc sống một mình…”



“Vậy thì đi đi.”



“Nhưng đi rồi thì phải nói chuyện gì với anh ta?”



“Tùy cơ hành sự.”



“Cậu tưởng là đi đánh trận chắc?” Còn bảo tùy cơ hành sự.



“Nếu không chẳng lẽ còn phải làm một bản phương án nữa à?” Thời Sênh nghi hoặc.



Hạ Sơ: “…” Haizzz, A Sênh nhà cô là một người trong sáng, đâu có biết thế nào là hẹn hò đâu.



Hạ Sơ vẫy tay, “Thôi bỏ đi, tớ tự ngâm cứu vậy. Khi nào thì cậu về thế, gần đây tớ học được thủ pháp chế tạo vũ khí mới, muốn làm cho cậu một món đồ.”



“Đợi bên này ổn chút là về thôi, Thời gia có chút chuyện cần tớ xử lý.”



“Chuyện nhà cậu mà còn cần cậu phải xử lý á?” Hạ Sơ vẻ mặt quỷ dị đến khoa trương.



Chuyện nhà của cô đều cần cô xử lý.



Dù là hai cách nói giống nhau, nhưng hoàn toàn là hai ý nghĩa khác nhau.