Boss Là Nữ Phụ
Chương 21 : Kim chủ, bao tôi đi! (1)
Ngày đăng: 22:04 28/04/20
Chương 21 KIM CHỦ, BAO TÔI ĐI! (1)
Nguyên chủ tên là Giang Vãn, nhà ở một thành phố nhỏ cấp hai, thời điểm lên mười tuổi cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà cùng qua đời, sống nhờ ở nhà bác cả.
Bởi vì cha mẹ của nguyên chủ là qua đời ngoài ý muốn nên có không ít tiền bồi thường, khoản tiền kia vốn đủ để cho nguyên chủ học xong đại học. Thế nhưng một nhà bác cả đối xử với cô cũng không tốt, số tiền kia bị bác cả cầm đi không nói, cô ở nhà bác cả cũng bị bọn họ xem như người hầu, ngay cả học phí để cô thi lên cấp hai sơ trung cũng không cho.
Nguyên chủ vừa đi học vừa đi làm để muốn học xong cao trung, thế nhưng năm cô học cấp ba, bác cả kia của cô lại muốn cô gả cho một lão già hơn bốn mươi tuổi, nguyên chủ không muốn cả đời mình cứ như vậy bị hủy mất, liền trốn đi khỏi nhà bác cả.
Lại sợ bị một nhà bác cả tìm thấy mình, trong lòng nguyên chủ suy nghĩ một chút, liền từ cái thành phố nhỏ cấp hai kia, một đường đến một thành phố khác là Thanh thị.
Sau khi đến Thanh thị, nguyên chủ thần xui quỷ khiến bước chân vào giới giải trí, ban đầu chỉ là nhận một vài vai diễn viên quần chúng, về sau lại bởi vì dáng dấp của cô không tệ, và vận khí tốt có thể nhận được loại vai kha khá có thân phận là nha hoàn này.
Sau đó, lại ở trong một bộ phim nhận được một vai nữ phụ, nhân vật kia khá được yêu thích, hơn nữa lại là phim về tuổi thanh xuân, sau khi phim được công chiếu, nguyên chủ liền nổi tiếng hơn một chút, thành công được ký hợp đồng với công ty giải trí Đông Phương.
Cũng là bởi vì việc này, nguyên chủ liền gặp được bi kịch cả đời của cô - tổng tài của công ty giải trí Đông Phương, Tịch Mặc.
Vị này là nam chính.
Lại nói tiếp, nguyên chủ còn vô cùng thảm thương, cô chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn để cho nữ chính dùng.
Nữ chính tên là Hạ Mãn, Hạ Mãn và Tịch Mặc đã biết nhau từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp trung học, Hạ Mãn bỗng dưng xuất ngoại, Tịch Mặc tưởng Hạ Mãn làm trái lời hứa của bọn họ, từ một người đàn ông ấm áp dịu dàng biến thành một người hỉ nộ vô thường, tổng tài bá đạo một tay che trời.
Nhưng đúng vào thời điểm này, Hạ Mãn lại trở về, cũng tiến vào giới giải trí.
Lần đầu tiên khi hai người gặp lại, nguyên chủ vừa vặn đi ngang qua bên cạnh hai người, Tịch Mặc thuận tay túm lấy cô, tuyên bố cô là bạn gái của anh ta, Hạ Mãn tức giận bỏ đi, Tịch Mặc cũng đẩy nguyên chủ ra một mình rời đi.
Ngày thứ hai, trợ lý của Tịch Mặc lại đến tìm cô, an bài người đại diện tốt nhất, tập thể trợ lý tốt nhất, có xu thế muốn đem cô nâng đỡ để trở nên nổi tiếng.
Tịch Mặc có một yêu cầu, thời điểm khi anh ta cần nguyên chủ lên sân khấu, gọi đến là phải đến.
Sau khi Thời Sênh chỉnh sửa lại thật tốt, liền từ WC đi ra ngoài, nhân viên công tác đã bắt đầu lục tục trở lại cương vị của mình.
Thời điểm hiện tại khi cô đến đây, không tính là quá muộn, mới vừa được Tịch Mặc "che chở".
Ngày hôm nay quay bộ phim này, chính là do người đại diện mà Tịch Mặc bố trí cho cô phân phối, một vai diễn nữ phụ thứ hai.
Bộ phim này được cải biên từ một bộ tiểu thuyết, phản ứng của công chúng sau khi công chiếu phim rất bình thường, nội dung của bộ phim quá tầm thường, không có điểm sáng. Chính vì người của đoàn phim làm khó dễ nên biểu hiện ban đầu của nguyên chủ cũng không tốt, sau đó bộ phim này còn trở thành một vết nhơ của nguyên chủ, nói là bởi vì cô bộ phim này mới bị hủy.
Thời sênh không nhìn đạo diễn đang tức giận, để cho thợ trang điểm trang điểm lại cho mình, đắp lại vết sưng đỏ trên mặt.
"Tiện nhân chính là già mồm cãi láo."
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía người nói chuyện, là người phụ nữ trước đó đã đánh cô - Lâm San San.
Người phụ nữ này cũng coi như là một nhân vật quan trọng, một quyển tiểu thuyết trăm vạn chữ, con hàng này chiếm ít nhất năm mươi vạn, nữ phụ ác độc chính là do người này đảm nhiệm, vì bia đỡ đạn nhân vật phản diện làm ra cống hiến lớn lao.
Cô ta và nguyên chủ đều ký hợp đồng với công ty giải trí Đông Phương, Lâm San San là đối tượng mà công ty giải trí Đông Phương đang nỗ lực bồi dưỡng trong khoảng thời gian này, vai diễn nữ phụ thứ hai lần này ban đầu cô ta muốn đề cử một người, thế nhưng bị công ty an bài cho nguyên chủ, Lâm San San liền đem nguyên chủ nhớ kỹ.
"Lâm San San, một tát này của cô tôi nhớ kỹ." Thời Sênh chỉ chỉ bên mặt đã được che khuất của mình, trong con ngươi lóe âm lệ.
Chẳng biết tại sao, Lâm San San cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh, cặp con ngươi trước kia chứa đựng đầy vẻ tự ti cùng hèn yếu, lúc này lại u ám giống như là loài sói, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Chờ đến lúc Lâm San San lấy lại tinh thần, thì Thời Sênh đã đi mất rồi.
Lâm San San sờ sờ ngực, "Ánh mắt của tiểu tiện nhân này thế nào lại trở nên thâm trầm như vậy? Hừ, cho rằng một ánh mắt là có thể hù được tôi, coi Lâm San San tôi đây chỉ ngồi không à?"
Bên cạnh, thợ trang điểm chỉ coi như không nghe thấy Lâm San San nói cái gì, tự mình thu dọn đồ đạc, rời đi.