Boss Là Nữ Phụ

Chương 229 : Hôn ma nghich ngợm (11)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


lờ mờ nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ



A n Tổ quan sát xung quanh, ánh sáng cảnh tượng Xung quanh mình.



Rất nhiều loại xích sắt kì dị được treo xung quanh ban vách tường, cô bị trói trên một cái ghế tựa, dưới nền đất còn loang lổ những vết máu đen sì, mùi máu thắn tưởi và mùi ẩm mốc thối rữa thoang thoảng khắp không glan.



Rất giống với kiểu nhà lao giam giữ phạm nhân thời cổ đại.



Đây là nơi nào...



Bây giờ mà vẫn còn có môt nơi như thế này Sao?



“Bà Tề đâu?” Không phải bà ấy ở cùng mình sao? Sao không thây bàây đâu?



Thời Sênh mỉa mai lên tiếng, “Cô cho rằng ai là người đã trói cô ở đây?”



An Tố mở to mắt không thể tin nổi, sao có thê thê được.



Bà Tề dịu dàng như thế, sao có thể trói cô lại được?



Cô với bà ấy cũng không oán không thù.



Thời Sênh bay trong không gian, cô bay đến phía tường cầm xích sắt lên khiến sợi xích va đập vào nhau tạo thành tiếng choang choang, trong một không gian yên tĩnh như thể này từng tiếng từng tiếng như va vào tận sâu trong não của An Tố, rung chuyển khiến trong tai cô đều kêu u u không ngừng.



“Aiya.”



Đúng lúc này, cửa tầng hầm bị ai đó từ bên ngoài kéo ra, một người phụ nữ trang điêm rất tinh tế đi vào, trong tay bê một cái khay y tế.



An Tổ nhìn rõ người vừa đến, niềm hy vọng cuối cùng trong đáy lòng cũng tan biến, đúng là bàây.



Thời Sênh đứng ở một góc, hình như bà Tề không nhìn thấy cô, đi thẳng đến chỗ của An Tố.



Bà ta đặt chiếc khay lên cái bàn bên cạnh, An Tổ cũng nhìn được rõ các món đồ trên khay.



Dao, kìm, kẹp rất nhiều loại dụng cụ dùng trong bệnh viện.



Dưới ánh sáng lờ mờ chúng hắt lên tia sáng lạnh buốt.
“Chị ma nữ, cứu em với!”An Tổ không thèm quan tâm đến khí phách gì nữa mà nhìn Thời Sênh gọi to một tiêng.



Chị ma nữ lợi hại như vậy, phải ôn thật chặt lấy chân chị manữ mới được.



Thời Sênh kéo thanh thiết kiếm về, lũ chó nhận biết được nguy hiểm lập tức quay đầu lại hướng về phíathanh kiếm sủa ầm ĩ không ngừng.



Đúng lúc này bà Tề cũng đuổi kịp ra ngoài, cả khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía An Tổ, “Tiện nhân!”



An Tổ cắn chặtrăng. Phải liều thôi!



Cùng lắm là chết, hai mươi năm sau ta lại là một cô gái xinh đẹp!



Cô hướng về phía Thời Sênh nhanh chóng xông ra ngoài, đại khái cũng giống như khi đối mặt với cái chết, con người ta sẽ tự bùng phát một sức mạnh phi thường, cô bỗng tránh được lũ chó, an toàn đứng ở phía đối diện chúng.



Cũng không đợi Thời Sênh kịp mắng cô, cô đã biết thân biết phận cắm đầu cắm cổ chạy ra bên ngoài.



Thời Sênh chỉ dùng thanh kiếm để thu hút hai con chó to kia, chứ không hề chém chúng, An Tổ vừa chạy qua, cô liền thu kiếm lại và bay ra ngoài, tốc độ nhanh hơn An Tố rất nhiều.



“Chị ma nữ, chờ em với” An Tổ chạy với tốc độ nhanh nhất trong đời mình.



Chạy ra khỏi tầng hầm, An Tổ đóng cánh cửa bên ngoài lại, còn lấy một tảng đá ở cạnh đó chèn trước cửa.



Lúc này mới ngồi thụp xuống đất thở hổn hển.



Cô suýt nữa chết dưới kia rồi. Thật đáng sợ.



“Chị ma nữ, cảm ơn chị”An Tổ chảy cả nước mắt nước mũi, “Nếu không có chị thì có lẽ em đã chết rồi, chị manữ, chị thật tốt bụng”



Thời Sênh được tặng cho cái mác người tốt lên tiếng: “Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn xem xem cô đần đến mức nào thôi.” Bản cô nương làm gì có thời gian mà đi làm từ thiện, đều chỉ là vì muốn nam chính yêu mà không có được, nên tất nhiên không thể chờ nam chính đển cứu cô, để cô yêu nam chính được.



“Hả?" An Tốngẩn ra nhìn Thời Sênh.



“Thiểu năng”. Thời Sênh kiêu ngạo, lạnh lùng ném lại hai từ rồi bỏ đi.



An Tố thiểu năng: “...” Cô thực sự đần như vậy sao?