Boss Là Nữ Phụ

Chương 243 : Hôn ma nghich ngợm (25)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


Thời Sênh cười cườimộtcách kì dị, “Đã T là lựa chọn của ngươi, ta không nói



nữa. Nhưng... Ninh Nhàn, lời Vừa nãy của ngươi có hàng trăm lỗ hổng, sự thực hoàn toàn không giống với những gì ngươi nói đúng không?”



Con ngươi Ninh Nhàn co lại, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại những lời nàng ta nói trước đó, nhưng vì căng thẳng nên không nghĩ được trước đây mình đã nói những gì.



Nàng ta đã nói sai ở đâu rồi?



Hay là, Ninh Oanh căn bản không hề mất trí nhớ, chỉ là đang đùa giỡn mình?



Thanh âm mỉa mai của Thời Sênh từ từ vang lên.



“Ta không hề khôi phục ký ức. Theo lời ngươi nói, ta ở Ninh gia cực kì được sủng ái, vậy thì ngươi và Ninh Ngôn nhất định sẽ bị lạnh nhạt, so sánh như vậy, ngươi còn có thể vì ta tự nguyện gả cho Ma Vương gì gì đósao?”



“Đừng nói Với ta là tình tỉ muội gì đó, thật sự nếu là có tỉ muội tình sâu gì đó, ngươi sẽ không vừa mở miệng liền gọi tên của ta. Khi lần đầu tiên ngươi gọi ta rõ ràng rất căng thẳng, hoặc có thể nói là... sợ hãi... nhưng khi ta hỏi ngươi quen ta không, rõ ràng ngươi lại thả lỏng ra. Ninh Nhàn, ngươi không giải thích một chút, vì sao khi thân nhân gặp nhau, phản ứng đầu tiên không phải kích động, mà là căng thẳng? Ngươi đang căng thẳng cái gì?”



Ninh Nhàn kéo chặt tay áo, giải thích nói: “Chúng ta lâu ngày như vậy không gặp... muội đột nhiên xuất hiện, ta căng thẳng cũng là đương nhiên.”



“Xem ra là ngươi không định tự nói ra rồi.” Phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy Ninh Nhàn lại là căm ghét.



Đối với một con ma lạ, cô ấy không thể nào nảy sinh căm ghét.



Cho nên tình cảm này là thuộc về phản ứng bản năng của nguyên chủ.



Cô đã xuyên vào nhiều nhân vật như thế, gần như đã không cảm giác được phản ứng bản năng của kí thế.



Ninh Oanh căm ghét Ninh Nhàn mới có thể khiến cô cảm ứng được.



Sự thật tuyệt đối không thể như Ninh Nhàn nói.



“Tỉtỉ, nhị tỉ, các tỉ đang nói gì?” Ninh Ngôn có chút không hiểu, mơ màng nhìn quanh quẩn giữa họ, nhưng ánh mắt nhìn Thời Sênh rõ ràng có chút bất mãn.



Một người là tỉ tỉ vừa trở về, một người là tỉtỉ chăm sóc hắn nhiều năm như thế, trong lòng Ninh Ngôn kì thực đã nghiêng về phía Ninh Nhàn.



Thời Sênh thấy vậy cũng không nói gì, né người liền công kích lên, Ninh Nhàn bảo vệ Ninh Ngôn phía sau người, giao đấu với Thời Sênh.




Ma Vương không tin.



Ninh Nhàn lại nói nhiều năm như thế Ninh Oanh chỉ là giả bộ mà thôi, nàng biết bản thân và hắn có khế ước, sợ hắn sẽ sát hại người nhà của mình cho nên mới đối xử ôn hòa nhã nhặn làm hắn lơ là.



Cũng vì câu nói này của Ninh Nhàn, Ma Vươngthịnh nộ, tắm máu Ninh gia, muốn ép Ninh Oanh xuất hiện.



Nhưng lúc đó Ninh Oanh đã chết rồi, đến hồn phách cũng bị trân áp, làm sao có thê xuất hiện?



Đây mới là chân tướng của năm đó.



Ninh Nhàn đố kị Ninh Oanh, nghĩ kế hại chết Ninh Oanh, thay Ninh Oanh gả choMa Vương, còn lừa gạtMa Vương, khiếnMa Vươngtrong lúc thịnh nộ đồ sát cả Ninh gia.



Nhưng kí ức sau đó thì sao?



Ninh Oanh sau khi bị người ta đưa đi đã xảy ra chuyện gì?



Phong Cẩm đột nhiên đưa tay nắm lấy tay của Thời Sênh, thanh ấm trầm thấp xin lỗi, “Xin 16i.”



“Hử?” Đang yên đang lành nói xin lỗi gì, có bệnh à?



Phong Cẩm Xoa Xoa đầu cô, “Việc phía sau tôi có thế nói cho em, nhưng... chúng ta phải giải quyết xong việc ở đây trước đãi.”



“Ma Vươngđó còn ở đây?” Người Thời Sênh hỏi là Ninh Nhàn.



Ánh mắt Ninh Nhàn ngây dại gật gật đầu.



“Ninh Nhàn, ngươi lại dám lừa ta.” Tiếng thét giận giữ nổ tung bình địa.



Một bóng đen sì từ trong không khí hiện ra, hắn một tay tóm chặt lấy cổ của Ninh Nhàn, dù gương mặc gớm ghiếc nhưng vẫn không mất đi vẻ tuẩn mỹ.



Con ngươi ngây dại của Ninh Nhàn đầy máu, cảm xúc lạnh băng băng trên cổ khiến nàng ta dần hồi phục ý thức.



Chân Tâm Hoàn không thể khiến người ta mất đi ký ức, cho nên vừa nãy mình nói gì, nàng ta đều nhớ rõ mồn một.