Boss Là Nữ Phụ

Chương 260 : Thượng thân uy vu (10)

Ngày đăng: 22:10 28/04/20


Nguyệt Dao tỉ mỉ nhớ lại, hình như có chuyện như thế thật...



Tại sao cô ta lại quên mất chuyện quan trọng như thế cơ chứ?



Nguyệt Dao nhất thời hoang mang, không biết nên làm thể nào.



“Thượng thần Thương Lan...” Cô ta theo bản năng bám chặt lấy Thương Lan.



Thương Lan vỗ vỗ đầu làmyên lòng cô ta.



“Thượng thần Thanh Hoan, hôm nay là ngày vui của ngài, chi bằng chuyện này để sau hãy nói đi?” Ngọc để đưa ra ý kiến như muốn thăm dò.



Thời Sênh lướt nhẹ ánh mắt qua đây, lạnh lẽo như băng khiến cho da đầu Ngọc để tê dại, ánh mắt đó thực sự như đang nhìn vật chết vậy.



Đáy lòng Ngọc để đột nhiên nảy ra mấy phần dự cảm không hay.



Quả nhiên, Thời Sênh vừa mở miệng liền châm biếm, “Ngọc đế, ông năm lần bảy lượt giúp cô ta, cô ta có quan hệ gì với Ngọc để thế?”



Ngọc để giúp cô ta một lần thì cũng thôi đi, thế nhưng Nguyệt Dao làm nhiều việc sai như vậy, Ngọc đế đều qua loa sơ sài mà cho qua.



Đến cả chuyện lần này lớn như vậy, ông ta cũng chi để cho Nguyệt Dao âm thầm xuống trần thể, không nói cho người khác biết.



Bây giờ thần tiên ở chỗ này đều không biết Nguyệt Dao từng hạ phàm, ở phàm giới làm cái gì.



Ánh mắt Vương mẫu sầm xuống, giận dữ nhìn về phía Ngọc đê.



Bà ta cảm thấy Ngọc đế luôn hơi quá khoan dung với Nguyệt Dao này, tuy đáy lòng hoài nghi, nhưng luôn không dám nói ra ngoài.



Lúc này Thời Sênh nhắc đến, bà ta làm sao có thế không thừa cơ làm cho rõ ràng rốt cuộc có chuyện mờ ám gì ở đây chứ.



Ngọc để chảy đầy mồ hôi lạnh, thượng thần Thanh Hoan này, sao cứ từ chuyện nọ Xọ chuyện kia vậy.



“Thượng thần Thanh Hoan, cô đừng cho rằng cô là thượng thần thì có thể ăn nói linh tinh, ta Với Ngọc đê không có quan hệ gì hết.”



Đây là vu tội quan hệ giữa cô ta và Ngọc để không rõ ràng, cô ta làm sao có thể nhịn được cục tức này.



“Có quan hệ hay không, ngươi nói đâu có tính.” Ngọc đế với Vương mẫu người ta còn chưa mở miệng, cô vội vàng làm như không có quan hệ, không phải là càng khiến người khác hoài nghi sao? Thiểu năng!



“Tại sao ta nói lại không tính?” Cô ta cũng là người trong cuộc, tại sao cô ta nói lại không tính.



Thời Sênh chế nhạo, “Lời ngươi nói lẽ nào có trọng lượng hơn Ngọc đế? Thần giới này do ngươi làm chủ, hay do Ngọc để làm chủ?”




Không ai biết rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì.



Thời Sênh quanh quẩn ở cửa vào Vực Vạn Hoang mấy ngày mới tìm thấy đường vào.



Vực Vạn Hoang thật sự là một vùng đất hoang vu, không nhìn thấy một chút sắc xanh, chỉ có đá và cát, càng đừng nói là dân cư gì cả.



Ở đây bốn phương tám hướng đều na ná nhau, Thời Sênh chỉ có thể tuỳ tiện chọn một hướng mà đi.



“Cứu mạng... cứu mạng...” “Cứu mạng...”



Tiếng kêu cứu từ trên ngọn núi bên cạnh Thời Sênh truyền đến, Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn. Bên trên dường như có thứ gì kỳ quái đang nằm ở đó, tiếng kêu cứu chính là từ đó truyền ra.



Thời Sênh nhảy lên ngọn núi, nhìn rõ đó là thứ đồ vật gì.



Trên người rải rác gai nhọn sắc bén, bên trên còn có móc.



Hóa ra là một con nhím, mà còn là một con nhím có thân hình rất to lớn...



Thứ này cũng có thể tu luyện thành tinh? Thật là thần kỳ.



“Cứu mạng...” Con nhím nhìn thấy Thời Sênh đi lên, ánh mắt nhỏ bé lập tức dâng lên ánh sáng mong mỏi.



Thế nhưng Thời Sênh chỉ đứng cách đó xa xa, hoàn toàn không có ý tiên lại gần, “Ngươi có biết Đông Kính đang ở chỗ nào không?”



“Đông... Đông Kính... ngươi... ngươi, ngươi tìm hắn làm gì?” Con nhím hiển nhiên rất sợ hãi, cả người đều run lên theo.



“Tìm hắn ăn cơm...” Thời Sênh thản nhiên nói.



Con nhím: “...” Điên à, tìm sát thần đó ăn COm.



Tròng mắt con nhím đảo đảo một vòng, “Ta biết hắn đang ở đâu, nhưng ta không động đậy được, ngươi phải giúp ta một tay.”



Khoé mắt Thời Sênh khe khẽ cong lên, “Được thôi.”



Cô rút thiết kiếm ra trực tiếp chém qua, sự tham lam trong đáy mắt con nhím còn chưa hoàn toàn để lộ ra, ánh mắt đã vĩnh viễn dừng hình lại.



“Giúp ngươi lên trời, không cần cảm ơn” Mẹ nó chứ, đến một con nhím cũng muốn



tính kế với lão tử, nhìn lão tử thật sự dễ bắt nạt như thế sao?