Boss Là Nữ Phụ
Chương 281 : Tường vi máu (7)
Ngày đăng: 22:11 28/04/20
Quả nhiên đúng như Thời Sênh dự liệu, nơi tên tiểu tử này ăn cơm có vẻ là nơi sang trọng bậc nhất của thành phố.
Một bát cơm trắng cũng trên một nghìn.
"Gạo nhà anh làm từ kim cương à?" Thời Sênh nhìn thực đơn, nét mặt hơi giật giật.
Cô cũng thuộc dạng phá gia chi tử vung tiền như đất, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng ăn loại cơm nào đắt như thế.
Bồi bàn chỉ mỉm cười rồi nhìn về phía Tây Ẩn.
Thời Sênh cảm giác nhất định cô ta đang khinh bỉ mình.
"Như cũ." Tây Ẩn thậm chí còn không thèm nhìn thực đơn.
"Dạ được, anh Tây Ẩn vui lòng đợi một chút." Người phục vụ cầm bút ghi chép, sau đó lại quay sang nhìn Thời Sênh, "Cô đây cũng dùng giống anh Tây Ẩn sao?"
"Tôi không ăn." Thời Sênh ném thực đơn xuống.
Mấy thứ đồ này ăn rồi cô còn có thể sống sao?
Người phục vụ cười hiền, kính cẩn lui xuống.
"Anh là khách quen ở đây sao?" Thời Sênh nhìn Tây Ẩn.
Vừa rồi rõ ràng bồi bàn kia nhận ra hắn, thái độ còn kính cẩn như vậy...
Lẽ nào trong thế giới loài người, hắn còn có thân phận là Tổng tài bá đạo sao?
Tây Ẩn ngẩng đầu nhìn cô, không đáp lời.
Đợi người phục vụ mang đồ ăn lên hết, còn đưa lên một thứ đồ uống màu đỏ tươi.
Thời Sênh bịt mũi lại, có một mùi hoa tường vi rất nồng.
Tây Ẩn dùng bữa rất nho nhã, nhưng tốc độ không hề chậm, hắn rất nhanh đã giải quyết sạch sẽ chỗ đồ ăn đó, ly đồ uống kia hắn không động vào.
Thời Sênh đói đến mức muốn gục xuống bàn, hắn ăn nhiều như vậy, thực sự không sợ tiêu hóa không nổi sao?
Tây Ẩn lau miệng, rồi đưa thẻ cho Thời Sênh, "Đi thanh toán đi."
"Tôi tưởng anh chỉ cần quẹt mặt là được rồi." Thời Sênh lạ lẫm nhướng mày nhìn hắn.
Nhân vật phản diện đại nhân cũng vẫn cần đến thiết bị thanh toán này, hoàn toàn không khoa học.
"Thuốc độc, cô dám uống không?"
Trong bóng tối, Thời Sênh vẫn cảm nhận được hắn đang cười.
Mùi hoa tường vi nồng nặc ấy, dường như làm giảm đi cơn đói của cô.
Cô nhận lấy chiếc cốc, trong sự chú ý của Tây Ẩn, cô uống cạn.
Mùi vị đó rất ngọt ngào, trong miệng toàn mùi hoa tường vi, chất lỏng đi vào trong cơ thể.
Giống như mảnh đất khô cằn được tưới mát bằng dòng nước mưa.
Cảm giác đói bỗng nguôi đi rất nhiều.
"Còn nữa không?" Thời Sênh liếm đôi môi, mùi vị tuy hơi ngấy, nhưng lại có thể ngăn được cơn đói, miễn cưỡng chấp nhận được.
"Cô cho rằng đây là cái gì?" Tây Ẩn hắng giọng nhẹ một tiếng, ánh trăng chiếu vào làm bóng người hắn thêm dài.
Hắn đột nhiên đổ người, một tay chống vào tường, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, Thời Sênh hơi ngẩng đầu, nhìn đối diện hắn.
Khóe môi hắn hơi cong lên, "Cô thực sự vẫn không sợ chết."
Lúc Thời Sênh đang chuẩn bị lên tiếng, hắn đột nhiên cúi đầu, ngậm chặt đôi môi cô.
Chiếc lưỡi lành lạnh nhẹ nhàng liếm chất lỏng ngọt ngào trên khóe môi cô, hắn nghiêng nghiêng đầu, đôi môi lướt qua cọ xát gương mặt cô, rồi tiến đến tai cô, "Di Nại, hi vọng cô luôn luôn không sợ chết, nói không chừng tôi lại chấp nhận cô."
Thời Sênh hận là không thể thẳng tay tát vào mặt hắn một cái.
Sau đó, cơ thể cô như không còn một chút sức lực nào.
Tây Ẩn đỡ phía sau cơ thể mềm nhũn của cô, cười nói: "Quên mất không nói với cô, mặc dù thứ đồ này có thể làm cô không đói, nhưng cơ thể sẽ mềm nhũn, mất đi sức lực trong 1 giờ."
"Tây Ẩn! Anh hãy đợi đấy."
"Con gái đừng quá lỗ mãng, tôi không thích như vậy." Tây Ẩn ôm lấy eo cô bế cô lên, rồi đặt cô lên giường, "Nhưng cô như thế này cũng không quá tệ."
Hắn lấy chăn đắp lên người cô, lúc quay người thì đúng lúc nhìn thấy bức tranh được ánh trăng chiếu rọi.
Trong bóng đêm, bức tranh đó càng trở lên sống động, chúng đua nhau nở rộ, như muốn từ bức tranh lan ra bên ngoài, chiếm lĩnh lấy thế giới này.
Ánh mắt hắn hơi động đậy, khóe miệng cũng hơi cong lên, rồi đi ra khỏi phòng không thèm để ý đến ánh mắt như muốn giết người ở sau lưng.