Boss Là Nữ Phụ

Chương 283 : Tường vi máu (9)

Ngày đăng: 22:11 28/04/20


Khi Lương Cách tỉnh lại, đúng lúc cô nhìn thấy một thi thể nằm cách mình không xa, trên người toàn là máu, đang trừng mắt nhìn cô.



Bên trong dường như vẫn còn vương vấn sự kinh hoàng và không cam tâm.



Bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh.



Thiếu chút nữa cô hét lên.



Có thể là bởi vì sợ hãi quá độ, cô đột nhiên mất giọng, không phát ra được âm thanh gì.



Tay chân lạnh cóng, máu toàn thân như bị đông cứng lại.



Cô nhớ hình như mình có nghe người nào đó nói tên của chị Di Nại, sau đó nghe chúng nói là muốn bắt chị ấy.



Cô gọi điện cho chị ấy, sau đó cô bị đám người đó bắt đi, bời vì cô la hét ồn ào, nên bọn chúng đã đánh cô ngất đi...



Sau đó đã xảy ra chuyện gì?



Người bắt cô sao lại chết hết ở đây?



Chị Di Nại đâu!!



Lương Cách không biết phải làm thế nào để đứng dậy, nước mắt không ngăn được cứ thi nhau rơi xuống, trong lòng bị khủng hoảng đến tột độ, cô cố gắng nhúc nhích lấy điện thoại ra.



Phải gọi điện thoại, đôi tay đang run cầm cập ấn trên điện thoại.



Lương Cách lẩm bẩm một lúc, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, vẫn còn có người, cô cũng phải chết sao?



Tiếp theo cô bị ôm chặt bởi một cái ôm lạnh như băng.



"Cứ coi nó như là một cơn ác mộng, quên nó đi là tốt nhất." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.



Chị Di Nại…



Cảm giác mất trọng lượng đột nhiên kéo đến, âm thanh vừa rồi gào thét bên tai.



"Ầm!"



Thân thể Lương Cách lại run lẩy bẩy.



Tiếp tục rơi vào hôn mê.



...



Ngọn núi sau học viện Tường Vi đột nhiên bị cháy nổ, nghe nói vụ cháy nổ này khá lớn, nên chuyện này đã thu hút sự chú ý của phía nhà trường.




"Về cơ bản là phía nhà trường không điều tra ra được gì, thì sao họ có thể kết luận được."



Thời Sênh đi ngang qua bọn họ, miệng hơi nhếch nhếch lên, làm việc không lưu danh.



Cô chỉ vì muốn xử lý đám thi thể kia mà thôi.



"Thôi đừng nói chuyện đó nữa, tôi vừa nhận được một tin tốt."



Sự chú ý của mọi người lạp tức bị dẫn dắt đi, "Tin gì vậy?"



"Vừa rồi tôi đưa tài liệu cho hiệu trưởng giúp thầy chủ nhiệm, tôi thấy trong phòng làm việc của hiệu trưởng có nam sinh, nhìn rất đẹp trai, nghe họ nói chuyện, có vẻ nam sinh đó muốn đến trường chúng ta học."



"Đẹp trai lắm sao?" Vừa nói đến trai đẹp, đám nữ sinh thể hiện vô cùng kích động.



Cô nữ sinh khởi xướng lên chủ đề này đắc ý giơ điện thoại ra, "Tôi chụp lén một bức, đây là bức ảnh đầu tiên đấy nhé, các cậu có phúc lắm đấy."



"Mau lên, cho tôi xem với."



"Tôi cũng muốn xem."



Đám nữ sinh lọ mọ trên màn hình điện thoại một hồi, cuối cùng dừng lại ở một tấm ảnh.



Bởi vì tấm ảnh là chụp trộm, nên hình ảnh hơi mờ.



Nam sinh mặc chiếc áo sơ mi trắng ngồi trên ghế sô pha trong phòng của hiệu trưởng, đầu hơi cúi xuống, những sợi tóc ngắn che ngang đôi mắt của hắn.



Nhưng không làm ảnh hưởng tới khuôn mặt vô cùng điển trai của hắn.



Miệng hắn hơi nhếch lên, dường như là đang cười.



"Quá đẹp..."



"Ha ha ha, không thua gì Tư Không, Tả Liệt, tới đây học đúng là lựa chọn thông minh nhất đời này."



"Anh ta thực sự sẽ tới trường chúng ta học sao?"



"Không biết." Cô nữ sinh lấy lại chiếc điện thoại, gương mặt hơi mê mẩn, "Nếu như anh ấy tới trường này học, thì tôi sẽ đổi ông xã."



"Cậu ngày nào cũng đổi ông xã, không xấu hổ sao?" Cô nữ sinh bên cạnh cười nhạo một tiếng.



Cô nữ sinh kia cũng không chịu: "Cậu còn có mấy ông xã nữa, ít ra tớ cũng chung thủy."



Thôi đi cô, chung thủy được mấy ngày, củ cải lăng nhăng