Boss Là Nữ Phụ

Chương 290 : Tường vi máu (16)

Ngày đăng: 22:11 28/04/20


Sau khi xác nhận Lương Cách đã dán bùa xung quanh biệt thự, Thời Sênh mới rời khỏi căn biệt thự này.



Cô lướt nhanh trong đêm tối, gió thổi làm váy cô bay tạo thành tiếng phần phật.



Tốt lắm!



Bây giờ thì tới xem xem, là tên nhãi ranh nào lập mưu phía sau lưng ông đây.



Thời Sênh quay về trường, trường học tối om không có ánh đèn, nhìn như con thú lớn đang nằm rạp trong bóng tối.



Người của Đồng minh Huyết Liệp vẫn chưa dời đi, Thời Sênh thấy mấy chỗ đều có người đang mai phục.



Thời Sênh tránh mấy người đó, rồi đi quanh trường một vòng.



Yên tĩnh...



Trường học yên tĩnh một cách đáng sợ



Thời Sênh đã xem qua tất cả mọi chỗ trong trường, không phát hiện thấy chỗ nào kỳ lạ.



Cô nhảy lên phòng cao nhất của trường, thật không ngờ bên trên đã có người.



Thời Sênh nhíu mày, ánh mắt ẩn hiện ánh sáng màu lam.



Nam chính đại nhân, hắn làm cái gì ở đây?



Tả Liệt quay đầu lại, lãnh đạm nhìn cô, "Cô vẫn còn dám quay lại trường."



Thời Sênh tiến lên trước mấy bước, "Bọn chúng lại không bắt được tôi, có gì đáng sợ đâu chứ."



Tả Liệt: "..." Giọng điệu ngông nghênh thế kia, nghe chỉ muốn đánh.



Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, hơi kỳ lạ, "Tại sao anh lại nhắc nhở tôi?"



Nam chính có gì đó không đúng lắm.



"Xem ra cô chẳng biết gì cả." Một lúc lâu sau Tả Liệt mới nói một câu.



Thời Sênh hơi mông lung.



Biết cái gì?



Tả Liệt quay người, nhìn cô, trong tay còn có thêm một tấm thiệp mời hắc kim.



Hắn đưa tấm thiệp mời hắc kim cho Thời Sênh, "Yến tiệc của Huyết Tộc, sắp bắt đầu."
"Ba ngày." Đỗ Tuyệt nói, "Nếu trong ba ngày tôi không bắt được, thì tùy Đồng minh xử lý."



"Được, vậy tôi cho cậu ba ngày."



Đỗ Tuyệt từ phòng hiệu trưởng đi ra, hắn mệt mỏi day day huyệt thái dương.



Mấy ngày nay hắn đâu nghỉ ngơi nổi.



Quay lại chỗ tập kết tạm thời, người của Đỗ Tuyệt lập tức vậy quanh.



"Đội trưởng, sao rồi?"



"Tranh thủ được thêm ba ngày, ba ngày mà vẫn không bắt được Di Nại, thì chúng ta phải quay về Đông minh chịu phạt."



Cả đám người đều nhìn nhau.



Bọn họ canh giữ lâu như vậy, đến cái bóng của Di Nại họ cũng không nhìn thấy.



"Bên cạnh cô ta không phải có cả tên Tây Ẩn kia sao..." Mộ người lên tiếng giọng nhỏ nhẹ, lần trước thấy đội trưởng vì nể người đàn ông đó mà bỏ qua cho Di Nại.



"Chuyện lần trước chưa có đủ chứng cứ, lần này chứng cứ đã đầy đủ, chúng ta chỉ là theo việc mà làm." Huống hồ, Tây Ẩn cũng không còn bên cạnh cô ta nữa.



Đỗ Tuyệt đẩy chiếc mắt kính, thu lại sự lạnh lùng trong ánh mắt, sau đó lạnh lùng lên tiếng, "Thời gian không nhiều, cô ta nhất định còn trong trường, đêm nay sắp xếp dụ cô ta ra."



"Đội trưởng, có điện thoại."



Những người xung quanh hắn lần lượt tản ra làm việc, Đỗ Tuyệt đi nghe điện thoại.



"Đội trưởng, chúng tôi phát hiện thấy một ngôi mộ ở ngoại ô Thành Bắc, có lẽ cần anh tới xem."



"Mộ gì?" Bây giờ hặn bận ngập đầu, đâu có thời gian mà đi xem mộ gì.



"Chúng tôi cũng không chắc chắn... Niên đại đã rất lâu rồi, hơn nữa bên trong... Tôi không thể nói rõ ràng qua điện thoại được, đội trưởng anh đích thân đến đây một chuyến sẽ tốt hơn."



Đỗ Tuyệt bóp hai đầu lông màu, ba giây sau mới trả lời, "Được, chiều tôi sẽ qua."



Bên kia còn nói thêm vài câu nữa, sau đó Đỗ Tuyệt mới tắt máy.



Ngoại ô Thành Bắc.



Mộ...



Tây Ẩn muốn nói gì với hắn? Hay là nói đây là một cái bẫy?