Boss Là Nữ Phụ

Chương 294 : Tường vi máu (20)

Ngày đăng: 22:11 28/04/20


Một trăm năm trước, gia tộc Di Nại đã bị tiêu diệt toàn bộ trong trận đại chiến trước khi Huyết Tộc và Huyết Liệp ký kết khế ước, chỉ còn lại duy nhất Di Nại chưa thành niên.



Sau đó Khắc Nhĩ đã nhận nuôi cô, cả gia đình Khắc Nhĩ đối xử với nguyên chủ rất tốt, nguyên chủ cũng vô cùng cảm kích họ, nhưng cô cảm thấy bản thân mình hơi lạc lõng trong gia đình Khắc Nhĩ, nên sau đó cô đã rời khỏi Huyết Tộc, tự mình sinh sống ở thế giới loài người.



Chuyện nguyên chủ bị Đồng minh Huyết Liệp bắt giữ, có lẽ Khắc Nhĩ cũng không biết, nếu như ông ta biết, nhất định sẽ không bỏ mặc nguyên chủ chết như vậy.



Thời Sênh chống cằm hồi tưởng lại cảnh tượng về cuộc sống của nguyên chủ và gia đình Khắc Nhĩ trước đây.



Cánh cửa nặng nề đột nhiên bị ai đó đẩy ra, mội bóng người cao to phủ xuống chỗ cô.



"Tiểu công chúa, tới đây anh ôm nào."



Thời Sênh lập tức tránh ra, Thụy Y nhào đến khoảng không, rồi ngã xuống chiếc ghế sô pha.



Thụy Y nhẹ nhàng rút mặt từ ghế sô pha mềm mại ra, hơi ấm ức nhìn Thời Sênh, "Tiểu công chúa, đã lâu như vậy không gặp, em không nhớ anh sao? Buồn quá, buồn đến mức không thể thở được, tiểu công chúa phải hôn anh thì mới khỏi được."



Thời Sênh không nói gì, chỉ nhìn Thụy Y giả bộ.



Người đàn ông này.



Thụy Y.



Con trai cả của Khắc Nhĩ, có thể nói là nhìn theo sự trưởng thành của Di Nại, từ nhỏ đã vô cùng thích trang điểm cho cô, khi chưa được nhận nuôi còn đỡ, dù sao cô ở nhà mình, Thụy Y muốn chưng diện cho cô cũng có chút vất vả.



Nhưng từ khi Khắc Nhĩ nhận nuôi cô, Thụy Y tự biến Di Nại thành búp bê của mình, một ngày thay đến mười mấy bộ lễ phục là còn nhẹ.



Thời Sênh rất nghi ngờ, nguyên chủ đi khỏi nhà, phần lớn nguyên nhân chính là do hắn.



Thời Sênh mau chóng đứng dậy, cô cũng không muốn trải nghiệm sự giảy vò đó của nguyên chủ.



Nhưng rõ ràng Thụy Y không có ý định bỏ qua cho cô, không hôn hắn cũng từ sô pha đứng dậy, "Tiểu công chúa tại sao lại mặc như vậy, may mà ta đã sớm chuẩn bị, mang đồ vào đây."



Người hầu từ ngoài cửa lập tức mang đồ vào, họ vô cùng thành thục đứng chắn ngang cánh cửa.



Thời Sênh: "..."



Bây giờ thì cô chắc chắn một trăm phần trăm, Di Nại rời khỏi nhà là do bị tên này o ép.



Thụy Y đã chọn vài bộ váy đến trước mặt Thời Sênh, "Tiểu công chúa thích bộ nào? Anh thấy màu hồng hợp với da em, nhưng lại hơi đơn điệu, màu lam thì hơi đâm, hơi già... Màu trắng nhé, bộ này rất đẹp."




Người hầu vừa cười vừa đáp, "Điện hạ yên tâm, Thụy Y Điện hạ đã qua chỗ yến tiệc rồi, tạm thời sẽ không quay lại đâu."



Lúc này Thời Sênh mới yên tâm gật đầu, cô thực sự không thể chịu đựng được, sự "nhiệt tình" của hắn giày vò cô.



Lúc lên lầu, Thời Sênh nhìn thấy có chiếc xe trong sân rời đi, nhất thời cô nhíu nhíu mày.



"Người ngồi trong chiếc xe kia là ai?" Rời đi vào lúc này, hẳn là người khách vừa gặp Khắc Nhĩ.



Người hầu cũng nhìn theo, "Điện hạ, cái này tôi không biết."



Thời Sênh không hỏi nữa, đi theo người hầu tới thư phòng của Khắc Nhĩ.



Cửa thư phòng Khắc Nhĩ đang mở, người hầu gõ cửa, sau đó để Thời Sênh đi vào.



Ánh đèn trong thư phòng rất ấm áp, một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.



"Cha nuôi." Thời Sênh ngoan ngoãn lên tiếng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe vừa rồi rẽ đi mất.



Khắc Nhĩ quay người lại, một người đàn ông vô cùng anh tuấn, có vài phần giống với Thụy Y, nếu không nói rằng họ là cha con, mà đứng cùng nhau, thì chắc chắn là anh em.



Ánh mắt sắc nhọn bỗng trở nên ấm áp, dịu dàng khi nhìn Thời Sênh.



"Tiểu nha đầu chịu về rồi à." Ngữ điệu của Khắc Nhĩ mang vẻ thân mật, nhưng trong đó cũng có vài phần đành chịu, "Lần này quay lại còn bị đám người kia chặn lại ở ngoài, nói ra thật khiến ông già này không biết giấu mặt đi đâu."



Mặt Thời Sênh để lộ ý cười, như thu lại tất cả những mũi nhọn sắc bén, "Chuyện đó là do con sai, tiếng tăm quá thấp kém, nên người của Huyết Tộc đều sắp không biết con nữa rồi."



"Tiểu nha đầu này." Khắc Nhĩ cười cười rồi mắng một câu, "Sống ở ngoài có thấy quen không?"



"Rất tốt ạ."



"Nhìn khí sắc của con tệ như vậy, lại còn nói rất tốt, nói dối không chớp mắt."



Thời Sênh: "..."



Khí sắc bản cô nương có chỗ nào không tốt chứ?



Bản cô nương đây chẳng phải chói sáng rực rỡ sao?