Boss Là Nữ Phụ
Chương 335 : Thê chủ sủng quân (19)
Ngày đăng: 22:12 28/04/20
Linh Ước đi xem xét những phòng khác nhưng hầu hết chũng cũng đều bị mưa dột ướt hết.
Việc kiểm tra tu sửa phòng ốc này trước đây đều là do một tay sư phụ hắn làm. Sau khi sư phụ ra đi, hắn đều một mạch ở trên lầu các, vốn dĩ không biết rằng thường ngày trông đạo quan vẫn đẹp đẽ như vậy nhưng khi trời vừa mưa lại có thể biến thành như thế này.
Trời đang mưa to, bây giờ mà lên núi cũng không an toàn.
“Chỉ có phòng của tiểu sư đệ là không bị mưa dột. Nàng qua phòng của tiểu sư đệ ngủ đi.” Linh Ước đứng tránh khỏi nơi đang bị mưa dột, đi đến cạnh giường.
Thời Sênh ôm chăn ngồi lên giường, cả người và đầu tóc đều bị ướt sũng do lúc nãy chạy từ trong sân vào, lúc này chúng ướt át dán chặt vào người của cô.
“Chàng ngủ ở đâu?”
“Ta sẽ ngủ ở đây.” Linh Ước chỉ chỉ ngón tay về chiếc giường Thời Sênh đang ngồi lên, tạm bợ qua một đêm chắc cũng không sao.
“Vậy ta cũng ngủ ở đây.”
Linh Ước: “…”
Cái giường này chỉ có thể ngủ được một người thôi!
Đầu còn lại vẫn còn đang bị mưa dột.
“Vậy ta đến phòng của tiểu sư đệ ngủ.”
Nàng không đi, hắn đi là được chứ gì!
“Ta cũng đi.” Thời Sênh đang ôm chăn lập tức thả xuống đất.
“Thừa tướng, nam nữ thụ thụ bất thân.” Linh Ước nhắc nhở, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Thời Sênh nghiêng đầu, cả gương mặt tỏ vẻ vô tội, “Ta đâu có muốn làm gì chàng, chỉ là ngủ cùng giường thôi mà. Đợi đến lúc chàng vào phủ, chúng ta vẫn phải ngủ cùng nhau, lần này coi như tập luyện trước một chút.”
Ngủ mà còn phải tập luyện sao?
Linh Ước cảm thấy bản thân quả thật không còn cách nào có thể giao tiếp được với người phụ nữ này.
Đúng lúc cả hai đang giằng co thì chỗ Thời Sênh đang ngồi mưa bắt đầu dột đến.
Thởi Sênh nhún vai, nhướng mày cười nói: “Cái này không thể trách ta được.”
Hai người cuối cùng đành phải ôm chăn chuyển sang phòng của tiểu sư đệ.
Linh Ước nói phòng của Cổ Tô không bị mưa dột, nhưng là chỉ nói đến cạnh giường không bị dột nước mà thôi.
Trên giường có một vài khóm cỏ khô nghiêng ngả, nước mưa từng giọt nhỏ giọt rơi xuống liền theo khóm cỏ khô giọt xuống bên cạnh.
Thời Sênh nhìn Linh Ước một cách kỳ lạ, Linh Ước có chút ngượng ngùng.
“Thừa tướng!” Đã nói là không được động chân động tay rồi mà.
“Hử?” Thời Sênh nghiêng nghiêng cổ, làm ra vẻ đáng thương nói: “Lạnh.”
Linh Ước: “…” Nàng là phụ nữ đấy được không hả? Sao lúc này lại yếu ớt như đàn ông vậy.
Dù thế nào thì cuối cùng Thời Sênh vẫn thỏa lòng thỏa dạ ôm Linh Ước ngủ.
Linh Ước hoàn toàn không thể ngủ được. Bên tai vẫn tràn đầy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài trời, và cả hơi thở của cô.
Hắn không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào, trong lúc mơ mơ hồ hồ, hắn cảm nhận được thứ gì đó đang nhẹ nhàng liếm môi mình.
Vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt đang ẩn ý cười của Thời Sênh.
Cô cách gương mặt hắn rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ từng đường nét, từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt cô.
Thời Sênh chầm chậm đưa lưỡi của mình xâm nhập vào miệng hắn, thấy hắn không hề phản ứng lại mới tiếp tục lấn sâu vào trong.
Linh Ước lập tức tỉnh táo lại, đẩy mạnh Thời Sênh ra.
Hai tay không biết thế nào lại đặt lên trước ngực cô, cái cảm giác mềm mại ấy khiến oàn thân hắn như điện giật co người lại.
“Nàng… nàng…”
Đã nói trước là không được động chân động tay rồi mà!
“Ta đâu có động chân động tay đâu.” Mặt Thời Sênh tỏ vẻ vô tội.
Ta động môi đó chứ.
Linh Ước không biết là vì giận hay vì ngượng mà mặt đỏ ửng như mặt trời.
Đồ lừa đảo.
Phụ nữ quả nhiên đều là những tên lừa đảo.
“Được được được, ta sai rồi, chàng đừng tức giận.” Thời Sênh trông thấy sắc mặt của Linh Ước càng lúc càng trở nên khó coi liền vội vàng xin lỗi, “Không được chàng cho phép ta nhất định sẽ không chạm vào chàng, có được không? Chàng đừng có giận nữa, mới sáng sớm đã tức giận không có lợi cho sức khỏe.”
Linh Ước không nói một lời nào cứ thế xuống giường, cầm quần áo rồi đi thẳng ra ngoài.
Thời Sênh: “…” Hôn một cái thôi mà.
Nàng dâu đừng giận nữa! Cùng lắm là để chàng hôn lại ta là được chứ gì!
Thời Sênh vui vẻ chạy theo sau, không hề có một chút khí phách nào mà vòng theo Linh Ước xin tha lỗi.