Boss Là Nữ Phụ

Chương 342 : Thê chủ sủng quân (26)

Ngày đăng: 22:13 28/04/20


"Nàng muốn cưới ta?" Giọng nói của Linh Ước có chút run âm, "Làm chính quân của nàng?"



"Ta đồng ý với chàng." Thời Sênh hôn một cái lên khóe môi Linh Ước, "Đừng tức giận, vốn định làm cho chàng một sự bất ngờ. Ai biết chàng nghe được từ đâu được một nửa, còn hiểu lầm ta."



"Ta... Xin lỗi..." Giọng nói của Linh Ước cực nhỏ.



Gần đây có rất nhiều công tử thế gia xuất hiện ở bên người nàng, trong lòng hắn có một cảm giác rất bất an.



Hắn đưa tay sờ sờ lên vai Thời Sênh, lại chạm đến một trận ướt át, liền khẩn trương ngồi dậy, "Chảy máu... Để ta băng bó cho nàng một chút."



Tại sao vừa nãy hắn lại cắn nặng như vậy.



Linh Ước bò xuống giường đốt đèn. Có ánh sáng, Thời Sênh mới nhìn rõ bả vai của mình, ở phía sau lưng hầu như tất cả đều là máu.



Con hàng này là chó sao?



"Xin lỗi, có đau hay không?" Linh Ước lau sạch máu khô trên lưng Thời Sênh, "Nếu không ta để cho nàng cắn lại."



Thời Sênh trừng mắt liếc hắn một cái, "May là chỗ mà chàng cắn là bả vai. Nếu như chàng muốn cái cổ của ta, thì bây giờ ta đã chết rồi."



"Thật... Xin lỗi..."



"Quên đi, coi như lưu một cái ký hiệu là được rồi." Cô thật sự là càng ngày càng không có biên giới.



Sau này con hàng này nhất định sẽ bị cô cưng chiều lên tận trời.



Linh Ước cẩn thận giúp Thời Sênh lau sạch sẽ vết máu, lại bôi thuốc lên vết thương, mới ôm nàng ngủ.



"Biết vì sao ta xuống núi với nàng không?"



Trong bóng tối, giọng nói của Linh Ước có chút khàn khàn.



"Chẳng lẽ không phải bởi vì ta lớn lên khá là soái sao."



Linh Ước: "..."



"Trước khi sư phụ rời đi từng lưu lại một câu, để cho ta trong vòng ba năm không thể rời khỏi Vạn Nguyên Sơn, nếu không ta sẽ gặp tai họa đổ máu."



Tai họa đổ máu? Hơn phân nửa là có liên quan đến nữ chính.



Thời Sênh bắt đầu tưởng tượng ra một vở kịch cẩu huyết.



"Vậy tại sao chàng lại theo ta xuống núi."



"Không biết, là một loại trực giác đi, cảm thấy nàng..." Chắc là Linh Ước có chút không hình dung được cái loại cảm giác này là cái gì.



Giống như đi cùng với nàng, là một chuyện vô cùng tự nhiên, là chuyện nước chảy thành sông.
...



Gần đến ngày đại hôn của thừa tướng, tin tức nàng cưới Linh Ước đạo trưởng của Vạn Nguyên Sơn làm chính quân giống như được mọc cánh lưu truyền khắp kinh thành.



Những công tử thế gia cho là mình còn có cơ hội nghe thấy thế lại bị tiêu tan, đều giống như ăn phải con ruồi.



Cưới một đạo sĩ làm chính quân, thừa tướng bị điên rồi sao?



Người bên phe thừa tướng đảng lập tức cho người tới cửa để khuyên.



Đáng tiếc bọn họ ngay cả phủ thừa tướng cũng không thể vào được.



"Mời các vị đại nhân hãy trở về đi. Thừa tướng đại nhân sẽ không ra gặp các người." Thời Sênh không muốn gặp người, cuối cùng việc đuổi người này chỉ có thể rơi xuống trên người Ánh Nguyệt và Đới Nguyệt.



Hai người khuyên bảo mấy vị đại thần vây quanh ở bên ngoài phủ thừa tướng trở về.



"Ánh Nguyệt cô nương, cái này đến cùng là thừa tướng đại nhân suy nghĩ như thế nào, làm sao có thể lấy một vị đạo trưởng làm chính quân. Nếu như thừa tướng đại nhân thật sự yêu mến Linh Ước đạo trưởng, có thể cưới hắn làm thị quân. Còn vị trí chính quân này thì tuyệt đối không thể."



"Đúng vậy, Ánh Nguyệt cô nương, ngươi để cho chúng ta đi vào. Chúng ta tự mình nói với thừa tướng đại nhân. Làm sao có thể cưới một đạo sĩ làm chính quân, đây chính là đang phá hư quy củ."



"Đúng vậy, đúng vậy, không thể..."



"Ánh Nguyệt cô nương ngươi đi vào thông báo một tiếng..."



Ánh Nguyệt bị một đám đại thần vây quanh, rất là đau đầu, "Tính tình của thừa tướng đại nhân như thế nào thì các vị đại nhân cũng biết rồi. Thừa tướng đại nhân nói không muốn gặp các vị, cho dù chúng ta có đi thông báo bao nhiêu lần cũng đều có một kết quả giống nhau."



Dừng một chút, Ánh Nguyệt tiếp tục nói: "Thừa tướng đại nhân quyết định muốn cưới Linh Ước công tử làm chính quân, cho dù các vị đại nhân có đi đến khuyên cũng vô dụng. Còn không bằng các vị đại nhân đi chọn lấy vài lễ vật, làm cho Linh Ước công tử vui vẻ, cái gì cũng sẽ dễ nói."



Các vị đại nhân hai mặt nhìn nhau.



"Thừa tướng thật sự cưng chiều vị Linh Ước đạo trưởng này như thế sao?"



Ánh Nguyệt nghiêm túc gật đầu, "Ta xin nhắc nhở các vị đại nhân một câu, tuyệt đối không thể bất kính đối với Linh Ước công tử, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."



Lời đồn đại này ở trong kinh thành, bọn họ cũng có nghe thấy.



Chỉ là tin đồn trên đường đều thật thật giả giả, hơn phân nửa đều là giả nhiều hơn, thật thì có rất ít.



Cho nên thật ra các vị đại nhân này cũng không tin tưởng chút nào.



Nhưng mà hiện tại...



Nghe ngữ khí của Ánh Nguyệt, hình như thừa tướng đại nhân thật sự rất cưng chiều vị Linh Ước đạo trưởng giống như tin đồn ở bên ngoài.



Thừa tướng nhà bọn họ phản cũng không thèm làm, lại trầm mê mỹ sắc...