Boss Là Nữ Phụ
Chương 344 : Thê chủ sủng quân (28)
Ngày đăng: 22:13 28/04/20
Thời Sênh bình thản an bài mọi việc đâu vào đấy. Khí phách gương mẫu chỉ vẽ giang sơn của nàng làm cho Linh Ước nhìn cũng đều có chút thất thần.
Nàng chính là người từ khi sinh ra đã nên đứng ở vị trí cao.
Trấn Viễn tướng quân còn ở bên ngoài thành, Thời Sênh để cho người đi bảo vệ cửa thành. Những người còn lại bao vây diệt trừ người của Tần Hoa.
Hoàng cung lại càng bị người của cô bao vây chặt chẽ đến nước chảy không lọt, vào cũng không vào được, ra cũng không ra được.
Bởi vì lúc trước nhị Nguyệt tưởng nàng tạo phản, nên đem không ít binh lực bố trí ở ngoài thành, lúc này ngược lại thuận tiện đối phó với Trấn Viễn tướng quân.
Đêm tân hôn vốn nên tốt lành ấm áp, lại biến thành lò chém giết sát sinh.
Thời Sênh móc thiết kiếm ra, nhìn Linh Ước, "Muốn cùng ta đi ra ngoài giết người hay không?"
"So xem ai giết được nhiều hơn không?"
"Ta giết, chàng đứng xem."
Linh Ước: "..." có ý gì a!
Cuối cùng Linh Ước vẫn đi cùng Thời Sênh, bởi vì Thời Sênh lo lắng khi để hắn ở lại chỗ này.
Vợ của mình tốt nhất vẫn nên mang theo ở bên người thì sẽ tốt hơn.
Cô còn tìm cho Linh Ước một chiếc xe ngựa, lại để cho một đám người bảo vệ xe ngựa, cô cưỡi ngựa đi ở phía trước mở đường.
Không biết người của Tần Hoa xâm nhập vào từ chỗ nào, lại không phải là số ít. Ban đầu bọn họ chỉ là giết người của thừa tướng đảng, sau đó cũng bất kể là người của ai, chỉ cần không phải là người của mình, liền trực tiếp giết.
Đội ngũ của Thời Sênh bên này còn mang theo cả người nhà, rất nhanh liền khiến cho những người kia chú ý tới.
Khương Chỉ và Tần Hoa cũng nhận được tin tức, vội vã chạy tới.
Hai bên gặp nhau ở một con phố không tính là rộng lớn trong thành.
Thời Sênh mặc trên người một bộ cẩm bào màu đen, khí phách cưỡi trên một con ngựa cao to, tóc đen không bị bó buộc tung bay ở trong gió đêm, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ soái khí và tiêu sái.
"Khương Chỉ, ngươi còn chưa có chết a?" Cũng biết là nàng ta!
"Ngươi cũng chưa chết, ta làm sao có thể chết." Khương Chỉ cắn răng, "Quân Ly Ưu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi."
"Nga? Tại sao lại nói như thế a?" Thời Sênh nhướng mi.
Khương Chỉ để mình không thua khí thế, cố gắng đứng thẳng thân thể, "Bên ngoài thành đã bị Trấn Viễn tướng quân bao vây, ngươi không còn đường để trốn."
Quân Ly Ưu không có những vật kỳ lạ như vậy, Quân Ly Ưu cũng sẽ không lớn lối cuồng vọng như vậy.
Mặc kệ là nhìn từ chỗ nào, nàng cũng không phải là Quân Ly Ưu.
Nàng không ăn khớp với thế giới này.
"Ta đến từ..." Thời Sênh dừng lại, đột nhiên ôm chặt hắn, "Chàng sẽ sợ ta sao?"
Cô không muốn lừa dối hắn.
Cho nên hắn hỏi, cô sẽ nói.
Nhưng bây giờ hắn vẫn là dùng thân thể của con người, sẽ phải chịu tư tưởng hạn chế của cỗ thân thể này.
Cô sợ khi cô nói, hắn sẽ sợ mình.
Đáp lại Thời Sênh chính là đôi môi ấm áp của Linh Ước.
Mặc kệ nàng là ai, hắn chỉ biết một điều, nàng là của hắn.
Thời Sênh lập tức đoạt lấy quyền chủ động, mãi cho đến khi hai người đều có chút thở dốc mới tách ra, "Ta đến từ một thời không rất xa xôi."
Khoảng cách của bọn họ không chỉ là thời không, còn có...
"Nàng sẽ rời đi sao?"
Sẽ.
Cho đến thời điểm chàng tử vong.
"Chàng ở đâu ta liền ở đó."
"Nàng ở đâu ta liền ở đó." Linh Ước lặp lại một tiếng. Cuối cùng một chút bất an ở dưới đáy lòng liền hoàn toàn biến mất.
Hắn ở, thì nàng ở.
Mấy người làm nền vây xem ở phía dưới, "..."
Đại nhân, bây giờ không phải là lúc để cho ngài phát thức ăn cho chó. Nơi này là chiến trường, chiến trường đấy được không?
Có thể có chút hình tượng thừa tướng không., nhiều người đang nhìn kìa