Boss Là Nữ Phụ

Chương 346 : Thê chủ sủng quân (30)

Ngày đăng: 22:13 28/04/20


Trên tường thành.



Thời Sênh để cho người ta đem đồ vật dọn dẹp xong, những thứ này đều là cây cung đã sửa đổi trở nên phóng đại hơn.



Thời Sênh cầm mấy quả cầu nhỏ màu tím, trên quả cầu nhỏ màu tím bọc một tầng lá bùa màu vàng.



Cô dặn dò mấy người xung quanh.



"Người bên dưới đã chuẩn bị xong chưa?" Thời Sênh quay đầu hỏi Đới Nguyệt ở bên cạnh.



Đới Nguyệt lập tức gật đầu, "Đều đã chuẩn bị xong."



Thời Sênh phân quả cầu nhỏ cho vài người, "Lát nữa ta ra lệnh, các ngươi liền đưa cái này bắn ra. Chờ sau khi tiếng nổ mạnh biến mất, người bên dưới mới được xông lên, hiểu chưa?"



"Đã hiểu."



"Chuẩn bị đi."



Người được phân cho quả cầu nhỏ, chia nhau đứng ở trước cây cung phiên bản phóng đại, trong lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi.



Đồ mà thừa tướng đại nhân cho bọn họ, bọn họ chưa từng thấy qua, cũng không biết bọn họ có thể bắn qua bên kia hay không.



Thời Sênh nhìn về phía Linh Ước đang đứng ở bên cạnh. Sắc mặt Linh Ước có chút tái nhợt, hắn khẽ lắc đầu với Thời Sênh, ý bảo mình không có việc gì.



Thời Sênh đau lòng sờ sờ mặt của hắn, "Chờ giải quyết xong mọi chuyện chúng ta liền quay về, đã sớm nói là không cho chàng vẽ bùa, ta có biện pháp giải quyết..."



Thời Sênh vẫn cảm thấy khó hiểu tại sao trong cơ thể của Linh Ước lại có linh lực, không nghĩ tới con hàng này lại sẽ vẽ bùa trú.



Kỹ năng hạng nhất của Đạo gia vốn là vẽ bùa, vẽ càng tốt thì tác dụng của bùa chú lại càng lớn.



Nhưng thế giới này, đạo gia hầu như nằm ở giai đoạn vừa mới khởi sắc, những vật này là do Linh Ước tự mình nghĩ ra được, cho nên linh lực chỉ tồn tại ở trong cơ thể hắn.



Cái này tương đương với món quà của thiên đạo, chờ sau này bùa chú được người khác biết đến, linh khí ở thế giới này sẽ từ từ trở nên nồng nặc.



Linh Ước nắm chặt tay của Thời Sênh, "Ta cũng muốn làm cái gì đó cho nàng."



Hắn không muốn luôn chỉ có mình nàng đơn thương độc mã.



Vẽ bùa chẳng qua chỉ làm cho hắn suy yếu một đoạn thời gian, tĩnh dưỡng một chút thì tốt rồi.



Thời Sênh không nói cái gì, quay đầu hạ lệnh.



Quả cầu nhỏ được lá bùa bao lại, thời điểm được bắn ra, giống như từng đạo thiểm điện, cắt qua đêm tối, rơi vào trong doanh trướng phía xa xa.



"Phanh!"



"Phanh!"



Các quả cầu bị bắn ra mạnh mẽ nổ tung, làm cho nơi này tường thành cũng đều rung theo.




Người biết rõ chân tướng thì chẳng ai dám nói lung tung?



Trên Kim Loan điện, nữ hoàng nhìn thừa tướng đại nhân đứng ở phía dưới, cũng không biết là lại đi vào cõi thần tiên nào rồi.



Vô lực phất tay một cái, "Có việc khải tấu, vô sự bãi triều."



"Thần có bản tấu."



Nữ hoàng ngước mắt nhìn người nọ.



Thời Sênh cũng giống như là bị nàng ta ầm ĩ đến, nghiêng đầu nhìn nàng ta.



Người nọ run một cái, kiên trì tấu lên.



Đại ý chính là để cho nữ hoàng lập người kế vị.



Nữ hoàng nhướng mày. Bây giờ bà làm gì có cái tâm tư nào để lập người kế vị. Hơn nữa cho dù là bà đồng ý, thì cái người đứng ở bên dưới kia có đồng ý không?



"Nói rất có đạo lý, là nên lập một hoàng thái nữ rồi."



Nữ hoàng cảm giác là mình vừa nghe nhầm, vậy mà nàng lại đồng ý?



Thời Sênh vừa mở miệng, người phía dưới lập tức hùa theo.



"Thừa tướng cho rằng vị hoàng nữ nào có thể đảm nhiệm được." Nữ hoàng đem quyền lựa chọn giao cho Thời Sênh.



Thời Sênh lập tức đáp lại nữ hoàng bằng một ánh mắt như đang nhìn kẻ thiểu não, "Lại không phải là giang sơn của ta, làm sao ta biết ai có thể đảm nhiệm được."



Nữ hoàng: "..."



Bây giờ ngươi đang nắm giữ tất cả quyền lực, thì cũng là giang sơn của ngươi có được không?



Cuối cùng sau một phen tranh luận, cũng không có tìm được ra một người nào, vì vậy cũng chỉ có thể bỏ qua.



Sau đó một đoạn thời gian nữ hoàng không vào triều.



Dù sao cũng không có quyền lực gì, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đã có thừa tướng, cho nên có lên triều hay không cũng đều giống nhau.



Cả ngày ở trong hậu cung với nam sủng truy hoan mua vui, sống mơ mơ màng màng.



Kết quả chính là, toàn bộ triều chính đều rối loạn.



Có chuyện gì nữ hoàng cũng để cho người ta đi tìm thừa tướng. Thừa tướng liền đơn giản thô bạo hơn nhiều, trực tiếp cầm kiếm chém.



Lại không phải là việc của cô, tìm cô làm cái sợi lông, đi mà tìm nữ hoàng đấy.



Cuối cùng nữ hoàng cũng phát hiện thừa tướng đại nhân này thật sự không muốn quản những việc này, đành phải từ trong lòng mỹ nhân đứng lên xử lý triều chính.