Boss Là Nữ Phụ

Chương 349 : Thê chủ sủng quân (hoàn)

Ngày đăng: 22:13 28/04/20


Mang Cổ Tô từ chỗ của đại nhân về, ta chỉ muốn đem hắn chốt vào một chỗ.



Nhưng hắn lại làm ra bộ đáng thương nhìn ta, "Đới Nguyệt, nàng ta dựa vào cái gì chiếm lấy sư huynh."



Ta: "..."



Bởi vì Linh Ước công tử là chính quân mà đại nhân cưới hỏi đàng hoàng a!



Ta vắt khô chiếc khăn, đi tới trước mặt hắn, giúp hắn lau mặt, "Đại nhân đã từng nói qua, ngươi đừng tới gần Linh Ước công tử quá. Ngươi đứng nói chuyện với hắn là được, tại sao ngươi luôn không nhớ được, cứ muốn bổ nhào lên trên người hắn thế."



Cổ Tô lại càng ủy khuất hơn, "Nhưng mà hắn là sư huynh của ta a."



Nhất thời ta không biết nên nói tiếp như thế nào.



Giống như từ nhỏ hắn đã sống với Linh Ước công tử, có tâm lý ỷ lại thì cũng rất bình thường.



Sau này vẫn nên nhìn hắn nhiều hơn một chút, không để cho hắn nhìn thấy Linh Ước công tử là được.



Những ngày ở trên núi trôi qua rất là nhàn nhã, đã lâu cũng không biết bây giờ bên dưới núi cuộc sống như thế nào.



Nhận được tin tức từ phủ thừa tướng, nói nữ hoàng đã băng hà, ta và Ánh Nguyệt đều có chút giật mình.



Nhìn dáng vẻ của nữ hoàng, ít nhất sống thêm vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì, làm thế nào liền băng hà rồi?



Mấy năm nay đại nhân không ở trong triều, nhưng quyền lực vẫn được người của Quân gia nắm giữ. Những người này cực kỳ trung thành đối với Quân gia. Đoán chừng đại nhân là người đầu tiên từ trước tới nay vài năm không vào triều, nhưng vẫn ngồi vững ở vị trí thừa tướng như trước.



Nữ hoàng băng hà, đại nhân vẫn là thừa tướng nên tất nhiên phải về triều.



Ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi với đại nhân.



Có lẽ nghĩ phải một tháng mới có thể trở về, nên không khỏi có chút bận tâm với Cổ Tô.



Ta đi đến phòng của hắn tìm hắn, lại phát hiện hắn cũng đang thu dọn đồ đạc.



Mấy năm trôi qua, thiếu niên năm đó đã trưởng thành trở thành một nam tử tuấn mỹ.



Có lẽ là bởi vì quanh năm tập võ, anh khí phi phàm, so với nam tử dưới chân núi này lại càng hấp dẫn người hơn.



Ta nhìn hắn có chút ngây người, trong lúc vô tình hắn cũng đã lớn như vậy.



"Đới Nguyệt." Ta nghe thấy hắn gọi ta.



"Không lớn không nhỏ, phải gọi ta là Đới Nguyệt tỷ." Ta hoàn hồn, đi vào, "Ngươi thu dọn đồ đạc làm cái gì?"



Hắn rất khéo léo tránh né một vấn đề phía trước, trực tiếp trả lời vấn đề ở phía sau, "Xuống núi với các ngươi a, sư huynh đã đồng ý."




Vẻ mặt của đại nhân còn muốn phong phú hơn một chút, có lẽ chính là muốn nói "Rốt cuộcc có thể đem cái kẻ thiểu não này gả đi ra ngoài. Sẽ không còn kẻ... quấn quýt lấy vợ của ta nữa."



Để không cho Cổ Tô quấn quýt lấy Linh Ước, đại nhân liền trực tiếp chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ ở phủ thừa tướng.



Ta không nghĩ tới đại nhân sẽ đón mẫu thân của ta về.



Đã nhiều năm rồi ta không gặp bà. Từ sau khi thừa tướng tiền nhiệm mất đi, mẫu thân liền rời khỏi phủ thừa tướng, đi về ở trong thôn trang tại nông thôn.



Mẫu thân cũng đã già rồi.



"Mẫu thân." Ta nặng nề dập đầu với nàng.



"Tốt tốt..." Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẫu thân tươi cười như nở hoa, khóe mắt lại hiện lên nước mắt.



Cổ Tô đứng ở bên cạnh ta, có chút hồi hộp, học bộ dáng của ta quỳ xuống dập đầu với mẫu thân, "Mẫu thân."



Hình như mẫu thân cũng khắc chế không nổi, nhỏ giọng nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu nói, "Còn có thể nhìn thấy ngươi thành thân, mẫu thân rất vui vẻ."



Nàng lấy ra một hộp gấm từ trong tay áo, vẫy tay để cho Cổ Tô đi qua.



Cổ Tô liếc mắt nhìn ta một cái, thấy ta gật đầu, mới đứng dậy đi tới.



Mẫu thân mở hộp gấm, bên trong là một miếng ngọc bội, nàng đem ngọc bội trịnh trọng giao cho Cổ Tô, "Sau này làm phiền đến con chăm sóc cho nàng."



"Con sẽ." Cổ Tô trả lời vô cùng nghiêm túc.



Ta ở phía sau không nhị được cười, rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc là ai chăm sóc ai đây?



Hôn lễ cũng không phải là sơ sài, còn có thể nói là long trọng.



Trên hỉ đường, mẫu thân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, vẻ mặt hiền hòa nhìn ta và Cổ Tô.



Ban đầu mẫu thân còn muốn để cho đại nhân cũng ngồi ở nơi đó, nhưng mà đại nhân cự tuyệt.



Không nói lý do, chỉ là mặt không chút thay đổi cự tuyệt, mẫu thân cũng không dám nói gì nữa.



Giọng nói của người chủ trì hôn lễ vang lên ——



"Nhất bái thiên địa..."



"Nhị bái cao đường..."



"Phu thê giao bái..."