Boss Là Nữ Phụ
Chương 369 : Tình triền thanh mai (20)
Ngày đăng: 22:13 28/04/20
“Cộc cộc.”
Người đàn ông đang báo cáo hăng say, cửa sổ xe đột nhiên bị người ta gõ mấy cái.
Ánh mắt anh ta lập tức trở nên cảnh giác, cơ bắp toàn thân căng cứng.
Úc Tửu quay đầu nhìn một cái, cả người đều thay đổi, vội vàng mở cửa xe.
“Em Tiểu Hạ, sao em lại xuống đây.”
“Lên xe.” Thời Sênh kéo cửa xe phía sau.
Úc Tửu đóng thẳng chỗ ghế phụ lái, tiện thể len vào ghế sau.
Thời Sênh: “…”
“Lái xe, ngây ra đó làm gì, chờ chết à?” Thời Sênh gõ gõ phía trước.
Người đàn ông đó đương nhiên nhận ra người một năm nay anh ta luôn ngấm ngầm đi theo, vô cùng vội vã khởi động xe.
Từ thái độ không khách sáo của cô như vậy, có thể phán đoán, anh ta tự cho rằng không hề bị cô ấy phát hiện, trên thực tế sớm đã bị phát hiện rồi.
“Em Tiểu Hạ…”
Thời Sênh quay đầu, lộ ra nụ cười u ám, “Anh Úc Tửu, chê mạng lớn sao?”
Úc Tửu hơi nhíu mày, nhìn về phía sau xe.
“Em Tiểu Hạ, không ngờ em yêu anh như vậy.” Úc Tửu nhìn xong, lại nói ra câu như vậy.
Thời Sênh chả buồn đếm xỉa tới anh ta, “Lái về nơi ít người.”
Đương nhiên cô không có bản lĩnh lớn như thế biết có người muốn lấy mạng của Úc Tửu, là Hệ thống công bố nhiệm vụ nói cho cô Úc Tửu có nguy hiểm.
Sau đó cô mở app Taobao, đồ chơi này cũng không phải vô ích, ít nhất có thể để cô nhìn thấy có người mang theo súng.
Hơn nữa còn là rất nhiều.
Lại cứ dừng lại ở phía sau một chiếc xe một năm gần đây luôn đi theo cô.
Người này xuất hiện sau khi Úc Tửu đi không lâu. Ban đầu cô còn muốn bắt anh ta về, kết quả phát hiện anh ta không làm gì cả, chỉ là đi theo cô, thỉnh thoảng còn giúp cô giải quyết một số phiền phức, cho nên không động thủ.
Người đàn ông lái xe cũng phát hiện chiếc xe phía sau, nhưng nghe thấy lời Thời Sênh, anh ta vẫn là ù ù cạc cạc, “Cô Thịnh, người của thiếu gia một lát nữa sẽ không đuổi kịp. Chúng ta không thể tới nơi ít người, họ có thể có súng.”
“Sợ cái rắm, lái tới nơi ít ngươi cho tôi, tốt nhất là ngoại ô hoang dã.”
Người đàn ông đổ mồ hôi, cậu chủ……
Người đàn ông rất nhanh trở về, nhìn cậu chủ nhà mình vẫn đang ôm Thời Sênh không buông tay một cái, chỉ đành báo cáo với Thời Sênh, “Đều chết rồi, cặn cũng không còn, còn nữa… một cái hố lớn rất lớn.”
Trong hố còn có sấm chớp.
“Về thành phố đi.” Thời Sênh gật đầu.
“Không trở về được nữa rồi.” Trên mặt người đàn ông bị kính trượt qua, lúc này đang chảy máu, nhìn hơi gớm ghiếc.
Thời Sênh: “…”
Xe của họ hoàn toàn biến hình, lốp cũng móp rồi.
“Cậu chủ ngủ rồi sao?” Người đàn ông đột nhiên thò đầu nhìn lên người Úc Tửu, giọng nói có chút hiếu kỳ.
Thời Sênh đẩy đẩy anh, Úc Tửu không có động tĩnh. Thời Sênh cầm tay đi sờ mặt anh, lật anh ra, anh quả nhiên đang nhắm mắt.
Có lẽ là bị Thời Sênh lật không thoải mái, xoay mấy cái, lại vùi lại vào cổ Thời Sênh.
“Cậu chủ rất tin cô.”
Thời Sênh nhìn anh ta.
“Ở trước mặt chúng tôi dù cậu chủ có buồn ngủ hơn nữa cũng sẽ không ngủ.”
Thời Sênh nhíu mày, “Giúp tôi mở cửa xe ra.”
Người đàn ông lập tức kéo cửa xe ra, nhưng vì biến dạng, lúc lâu sau mới mở được.
Thời Sênh đổi tư thế, bế Úc Tửu ra ngoài.
Nhìn thấy một cô bé ôm một chàng trai cao lớn, miệng người đàn ông đều há thành hình chữ O.
Cậu chủ à, tiểu thanh mai nhà cậu thật sự quá dũng mãnh!
Úc Tửu rất nặng, thân thể bỏ đi này có chút không chống đỡ nổi, cô xuống xe liền đặt anh lên đất.
“Kiểm tra một chút trong xe có thứ gì cần phá huỷ không.”
Người đàn ông: “…”sao cô Thịnh lại có điệu bộ lão luyện như vậy.
Người đàn ông kiểm tra xe một lượt, cầm ra một vài thứ, lại từ phía dưới lật ra một chiếc ba lô, đặt đồ vào bên trong.
Trên người người đàn ông có loại điện thoại bộ đàm đó, nhưng tín hiệu kém, căn bản không có tác dụng.
Hai người chỉ có thể quyết định đi lên đường quốc lộ trước.