Boss Là Nữ Phụ

Chương 371 : Tình triền thanh mai (22)

Ngày đăng: 22:13 28/04/20


Hôm nay tan học, Thời Sênh lại không nhìn thấy Úc Tửu, có chút bất ngờ.



Đứng ở cổng trường giây lát, chuẩn bị tự mình về nhà.



Vừa đi mấy bước, một người ngoại quốc tóc vàng chặn trước mặt cô.



Thời Sênh nhớ anh ta, người ngoại quốc lần trước ở tiệc rượu tới tìm Úc Tửu nói chuyện đó.



“Cô Thịnh.” Người ngoại quốc dùng tiếng Trung không lưu loát chào cô, “Tôi muốn nói chuyện với cô, có được không?”



“Nói chuyện gì?”



Người ngoại quốc nhìn trái nhìn phải, sự xuất hiện của anh ta đã dẫn tới sự quan tâm của rất nhiều người.



Cộng thêm hiệu ứng danh nhân học dốt yêu sớm của Thời Sênh này, càng không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ vào cô.



“Cô Thịnh có thể tìm nơi ít người không?”



Thời Sênh nhìn anh ta hai cái.



“Tôi không có ác ý.” Người ngoại quốc lập tức giơ hai tay lên.



Thời Sênh cong môi cười, nếu anh biết lần trước là tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, anh còn không có ác ý nữa không?



Thời Sênh đưa người ngoại quốc tới một chỗ hơi hoang vắng ở trường học.



“Chuyện gì.”



Người ngoại quốc nhìn trái nhìn phải, “Là thế này cô Thịnh, anh Úc giữ của chúng tôi một lô hàng, nhưng lô hàng này không phải của chúng tôi, chúng tôi chỉ là môi giới, cho nên muốn nhờ cô nói với anh Úc, đứng giữa hòa giải, chúng tôi có thể trả tiền.”



“Anh ấy làm gì?”



Người ngoại quốc ngây ra, “Ai?”



“Úc Tửu.”



“Cái này… anh Úc không nói với cô sao?” Người ngoại quốc càng sững người, đã chưa từng nói cho cô Thịnh này, vì sao cậu ta còn bảo họ tới tìm cô ấy?



Thời Sênh lộ ra một nụ cười nhạt, bắt đầu lừa gạt người ngoại quốc, “Anh ấy lo lắng cho tôi, luôn không nói cho tôi, nhưng tôi rất hiếu kì. Hơn nữa anh không nói cho tôi, làm sao tôi giúp các anh được?”



Người ngoại quốc nghĩ một lát, hình như đúng thế.



Anh ta cân nhắc một lát, tiến tới bên tai Thời Sênh nói mấy chữ.
“Ai yoo, thầy Lý, không phải em đang bận chính sự sao?” Thời Sênh nhấp chuột pằng pằng.



Giáo viên chủ nhiệm nhìn vào máy tính, sửa lại bộ dạng nghiêm túc vừa nãy, “Thế nào, tăng chưa?”



“Em ra quân, có thể không tăng sao?” Thời Sênh đắc ý hất hất hàm.



Giáo viên chủ nhiệm đẩy Thời Sênh ra, tự mình nhìn một lượt, mới hài lòng gật đầu.



Bản lĩnh chơi cổ phiếu của cô nhóc này đúng là thần thánh.



Ông ấy đột nhiên có chút hiếu kỳ, “Cha mẹ em làm gì.”



“Tài chính.” Thời Sênh thuận miệng trả lời một tiếng.



“Chả trách.” Giáo viên chủ nhiệm như hiểu ra, năng khiếu đều là do di truyền.



Haiz, chỉ trách lúc đầu khi bố ông ấy sinh ông ấy, không học kỹ năng tốt.



“Đúng rồi, vừa nãy thầy nhìn thấy bạn trai của em.” Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên lại nói một tiếng.



Thời Sênh hơi co khóe miệng, “Thầy Lý, không phải thầy cấm yêu sớm sao?”



Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc, “Thầy là sợ sau này em ra ngoài xã hội không có bản lĩnh, ai không có lúc tuổi trẻ chứ.”







Thời Sênh đi ra từ chỗ giáo viên chủ nhiệm, vừa ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy Úc Tửu.



Anh hình như giống trước, hình như lại không giống.



Trong lòng Thời Sênh có chút quái lạ, lê chân chầm chậm một lát mới đi ra.



“Em còn cho rằng anh từ bỏ rồi.”



Úc Tửu cúi thấp ánh mắt di chuyển trên người Thời Sênh, nhìn chằm chằm vào cô ba giây, đột nhiên lên trước, ôm Thời Sênh vào trong lòng, ghì chặt lấy cô, giống như muốn khảm cô vào thân thể mình.



Tiếng cười ồ và tiếng huýt sáo xung quanh cùng vang lên.



“Úc Tửu…”



“Đừng nói chuyện, để anh ôm một lát.”