Boss Là Nữ Phụ

Chương 381 : Tình triền thanh mai (32)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


Cách nói phía trước Dương Hoài Lễ còn có thể chấp nhận, nhưng phía sau…



“Cậu Úc thật biết nói đùa, vị hôn thê của cậu sao có thể trở thành Tổng Tài của tập đoàn Thịnh Thế tôi? Để vị hôn thê của cậu tới chỗ chúng tôi, há không phải ấm ức cho cô ấy sao.”



Dương Hoài Lễ giả ngây giả ngốc, Thời Sênh lại không thèm phí lời với ông ta, “Dương tổng, mọi người chúng ta đều đã hiểu rõ bụng nhau, nói lời này có ý nghĩa gì đâu.”



Cô vứt đống hồ sơ trong tay lên bàn, “Tất cả tài liệu đều ở đây, Dương tổng tự xem đi.”



Sắc mặt Dương Hoài Lễ còn kém hơn lúc gặp Thẩm Giai Âm vừa nãy, cầm hồ sơ trên bàn lật lật.



Giám định huyết thống, chứng minh thân phận, giấy chuyển nhượng quyền cổ phần… tất cả giấy tờ đều đầy đủ.



Tay Dương Hoài Lễ run run, những cổ phần này đều là của bố mẹ Thịnh Hạ và người khác của Thịnh gia lúc trước.



Lúc này dồn vào, toàn bộ tập trung trong tay Thời Sênh, tổng cộng 54%, là người nắm cổ phần lớn nhất tập đoàn, có quyền khống chế cổ phần tuyệt đối.



Tập đoàn Thịnh Thế vốn chính là của Thịnh gia, phần lớn cổ phần vẫn là trong tay người của Thịnh gia.



Dương Hoài Lễ gọi đoàn luật sư tới, có lẽ muốn tìm ra kẽ hở.



Nhưng họ muốn cái gì, Thời Sênh liền có thể đưa cho họ cái đó, luật sư chuẩn bị vô cùng đầy đủ.



Nhóm người của Dương Hoài Lễ không tìm ra được một chút kẽ hở nào.



Thời Sênh lên nắm quyền việc đầu tiên chính là tuyển người và bỏ người.



Luật sư đứng đầu trong số đó.



Còn mượn Úc Hành Vân và Cố Ngôn một số người biết việc. Một mình cô không thể quản được nhiều việc như vậy.



Cô cũng không quan tâm những người đó phản ứng gì, người nên đổi thì đổi, người nên bỏ thì bỏ.



Gây chuyện?



Xem ông có đánh chết các người không.



Không phục?



Ai bảo ông mới là người thừa kế, không phục các người cũng tới làm người thừa kế đi.



Báo cảnh sát?



Có tiền không sợ, ông đền được!
“Thịnh Hạ.” Thẩm Giai Âm đuổi tới, “Tôi thật sự có việc rất quan trọng nói với cô, chỉ phiền cô vài phút thôi.”



“Vậy cô nói đi.” Thời Sênh dừng lại, “Nói ở ngay đây đi, hoặc là đừng nói.”



Trong mắt Thẩm Giai Âm lóe lên vẻ hung ác, “Ở đây nhiều người…”



“Ha… muốn lừa tôi ra ngoài, sau đó bắt tôi phải không? Thẩm Giai Âm, trò này đã chơi ngấy rồi, chúng ta đổi cách chơi mới mẻ được không.”



“Cái… cái gì…” Thẩm Giai Âm nắm chặt áo, giây lát sau trấn tĩnh lại, “Thịnh Hạ, tôi chỉ muốn nói chuyện riêng với cô, không có ý khác.”



“Lời của em Tiểu Hạ nhà tôi cô nghe không hiểu sao?” Úc Tửu liếc mắt nhìn Thẩm Giai Âm, “Hay là cô cảm thấy… tôi có thể yên tâm để em Tiểu Hạ đi theo cô rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi.”



Anh chỉ muốn một ngày 24 tiếng treo trên người cô, sao có thể để cô đi theo một cô gái chả biết ra sao được.



Thẩm Giai Âm thật sự không biết tiếp lời thế nào, người ta không mắc lừa.



Cô ta vô thức quét ánh mắt tới một cửa tiệm đối diện tiểukhu, sau đó cắn cắn răng, “Đã như vậy, vậy tôi đi trước. Thịnh Hạ, nếu cô nghĩ thông rồi, lại qua tìm tôi nhé.”



Cô ta đi qua bên cạnh Thời Sênh, nhanh chóng ép thấp giọng nói hai chữ.



Thời Sênh mặt không đổi sắc nhìn cô ta rời khỏi.



Nếu là Thịnh Hạ thật, Thẩm Giai Âm thật sự có thể lừa Thịnh Hạ qua đó, đáng tiếc…



Cô không phải.



Ngoài Úc Tửu, cô không để tâm tới ai cả.



Với điều kiện khả năng của mình đáp ứng được, cô có thể giúp những người từng có thiện ý và tạo thuận lợi cho cô một tay, nhưng muốn bảo cô dùng hết toàn lực đi giúp.



Không thể nào.



Cô không phải loại người đó.



Cũng sẽ không trở thành loại người đó.



Cô máu lạnh vô tình thế đấy.



Nhưng vậy thì sao?



Người lương thiện luôn luôn chết nhanh, còn phải gánh tội oan, dù sau này rửa sạch, có thể sống được không?