Boss Là Nữ Phụ

Chương 397 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (7)

Ngày đăng: 22:14 28/04/20


Giáo chủ, không ngờ ngài là vị giáo chủ như vậy.



Con chó con là thế nào?



Vị giáo chủ này thật là...



Thời Sênh không nhịn được, liền bật cười.



Xung quanh đều đang im lặng, nên tiếng cười của cô vang lên càng rõ ràng hơn.



Những người xung quanh đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Thời Sênh.



Giang giáo chủ cũng trừng mắt giận dữ, nhưng ngắm phối hợp với khuôn mặt kia, lại có vài phần cảm giác như mỹ nữ đang trách giận.



“Vô Tranh, cô cười cái gì?”



Nụ cười của Thời Sênh bỗng nhiên tắt lịm.



Nguyên chủ có quen với nhân vật phản diện thần kinh này sao?



Thời Sênh cố gắng lục lọi lại ký ức của Nguyên chủ.



Dường như... đại khái... có lẽ... có thể... không quen nhỉ?



Giang Trạm hừng hực khí thế bước tới chỗ của Thời Sênh.



Lúc hắn bước đi, tà áo bay phần phật, chiếc chuông trên Xích Tiêu Kiếm phát ra âm thanh trong trẻo.



Thời Sênh vẫn ngồi yên trên ghế, một chân đặt lên chiếc ghế bên cạnh, tay đặt lên trên đầu gối, rồi rung chân giống như một tên du thủ du thực.



Cô nhìn Giang Trạm tiến lại gần.



Lúc cô đang nghi hoặc, thanh kiếm trên tay hắn đã mạnh mẽ chém về phía cô.



Thời Sênh nhảy lên, xoay người rơi vào khoảng đất trống bên cạnh. Xích Tiêu Kiếm đã chém nát chiếc ghế cô vừa ngồi.



“Mẹ kiếp, ngươi bị bệnh à!” Bị tấn công mà không hiểu vì sao, Thời Sênh vô cùng tức giận.



Bản cô nương không quen nhà ngươi, vừa đến đã đòi chém, là có ý gì?



“Đúng đó, ông đây bị bệnh đấy, không phải cô đã sớm chẩn đoán rồi sao?”



Có ý gì vậy? Nói tiếng người đi chứ, mẹ kiếp!



Tay Giang Trạm lăm lăm thanh Xích Tiêu Kiếm, tiếp tục xông tới.



Thời Sênh vội rút thanh kiếm nghênh chiến.



Muốn đánh đúng không?



Xem bản cô nương có đánh chết ngươi không.



Đám ngươi vây xem: “...”




Thanh kiếm không thể đụng vào máu của người sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.



Thời Sênh cũng không rõ nguyên nhân, chỉ biết là không thể.



“Lần này ta tha cho ngươi, nếu lần sau còn dám động thủ, ông sẽ phế ngươi.” Thời Sênh trừng đôi mắt đáng sợ nhìn Giang Trạm.



Mẹ kiếp, nam nữ chính có thiên đạo bảo vệ, nhân vật phản diện có Hệ thống bảo vệ.



Chỉ có cô!



Một thân một mình!



Đơn độc tác chiến!



Quả thật không thể nhịn!



Tên thần kinh này tuyệt đối không thể là Phượng Từ.



Thời Sênh lạnh lùng hừ một tiếng, rồi quay người tìm ghế để ngồi, cũng không quan tâm đám người vây xem đang mắt chữ o mồm chữ a và Giang Trạm ở đối diện phản ứng thế nào.



Bây giờ cô cần yên tĩnh, yên tĩnh.



Lúc này Trang chủ mới đứng lên, “Giang giáo chủ, có muốn tiếp tục tỉ thí không?”



Không biết Giang Trạm lấy đâu ra một mảnh vải, hắn buộc lên tay, rồi hắng giọng, “Tỉ thí, sao lại không tỉ thí?”



“Giang giáo chủ có cần nghỉ ngơi...”



Giang Trạm cầm Xích Tiêu Kiếm, quát lớn, “Coi thường ta phải không, tỉ thí ngay bây giờ.”



Trang chủ: “...” Ông ta chỉ muốn tỉ thí công bằng thôi mà, như vậy cũng sai sao?



Đúng là *chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.



*chó cắn Lã Động Tân: Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm.



“Phó công tử, Giang giáo chủ, Mời.”



Giang Trạm bước dõng dạc từng bước lớn đến trung tâm võ đài tỉ thí.



Phó Diệc Vân đứng dậy.



Bạch Lạc cầm chặt tay hắn, dặn dò: “ Phó đại ca, hãy cẩn thận.’



Phó Diệc Vân xoa đầu cô ta nói, “Không sao.”



Thanh kiếm trong tay Phó Diệc Vân là Lưu Tinh Kiếm, đứng thứ 3 trong bảng xếp hạng. Nhưng Phó Diệc Vân lại có biệt hiệu Đệ nhất kiếm khách, có thể thấy kiếm thuật của hắn ta vô cùng lợi hại.



Giang Trạm bị Thời Sênh tiêu hao mất một phần thể lực và nội công. Phó Diệc Vân bị trúng độc, thời gian 3 ngày vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn. Hai người họ lúc này cũng kẻ tám lạng người nửa cân, không lệch nhau là mấy.



Không biết ai sẽ thắng.