Boss Là Nữ Phụ

Chương 40 : Kim chủ, bao tôi đi! (20)

Ngày đăng: 22:05 28/04/20


<[email protected]> Chương 40Kim chủ, bao tôi đi! (20)



#Ảnh hậu bị thương, nghi ngờ bị hại#



#Quá khứ không ai biết của Nữ thần#



#Ảnh nude Hạ Huyên hút ma tuý#



Top tìm kiếm trên weibo cơ hồ như là được Hạ Huyên bao trọng hết, cô ta là một ảnh hậu đầy danh tiếng, sau khi bị thương lại bị bới ra ảnh nude từ thời đi học, người xem kịch có thể ít được sao?



Bệnh viện nơi Hạ Huyên ở bị vây chặt lấy tới mức con kiến cũng không chui lọt, thỉnh thoảng lại có ký giả mau lẹ đi vào, làm cho bên đó người chết ngựa đổ, nhất thời độ hot của Thời Sênh bên này cũng bị đè xuống.



“Lần này vận khí của cô tốt, cũng không biết là do ai ra tay, nếu như không có chuyện này, cô có biết là bây giờ cô phải đối mặt với cái gì không? Cô rõ ràng biết là cô ta cố ý với cô, cô lại còn lượn lờ trước mặt cô ta? Cứ cho như là các cô bị tổ tiết mục yêu cầu ở cùng nhau thì cô cũng không thể cách xa cô ta một chút hay sao? Tổ tiết mục cũng không bảo các cô làm một cặp song sinh dính liền.”



Đường Ẩn tiếp tục gào thét trong điện thoại, sự bình tĩnh của anh ta sớm đã bị ăn mất tiêu rồi.



Đều là tuổi trẻ, một đi không trở lại được.



Khoé miệng Thời Sênh giật giật một trận, đầu đầy vạch đen.



“Lúc một người muốn hại anh thì sẽ có hàng trăm cách, anh cảm thấy phòng được hết hay sao?”



“Vậy cũng đúng.”



Đường Ẩn dường như mắng xong rồi, thở ra một hơi, lại khôi phục lại kiểu mẫu bình tĩnh:



“Tuy rằng Hạ Huyên bây giờ thành ra bộ dạng như thế, thế nhưng mấy tấm ảnh đó cũng không được coi là chuyện gì lớn, đợi qua mấy ngày thì sẽ bình phục trở lại thôi, nhưng chuyện này của cô thì không giống như thế, bọn họ bên đó khăng khăng luôn miệng nói là có chứng cứ, đến lúc đó...”



“Anh Đường, chuyện này anh không cần bận tâm, cô ta không có cơ hội đó đâu.”



Thời Sênh ngắt lời Đường Ẩn.



Nếu như cô đã động thủ rồi thì sẽ không để cho Hạ Huyên có cơ hội trở mình.



Đường Ẩn bên này trầm mặc một lúc, trong điện thoại yên tĩnh không một tiếng động, anh trầm giọng nói:



“Chuyện này là do cô làm sao?”



“Anh Đường, anh lúc nào nhìn thấy tôi mặc kệ quân địch ung dung tự tại mà lại không làm gì hết chưa?”



“Được, vậy tôi không quản cô nữa.”



Nữ nhân này làm việc, có thể báo thù thì sẽ báo thù ngay, nếu như không thể báo thù tại chỗ được thì cô sẽ nhịn xuống, sau đó để cho bạn trèo lên cao thật cao rồi sẽ lôi cổ bạn xuống.



Anh ta cảm thấy vui mừng vì mình và cô đứng trên cùng một chiến tuyến chứ không phải là phe đối diện với cô.
Bốn người xung quanh nhìn một đại nam tử như Tô Nghi Tu lại đang ở đó một mình tự biên tự diễn như thế.



Đây thật sự là một người đàn ông sao?



Sao lại cảm thấy đây là chị Lập Thu nhập vào thế?



“A, Tiểu Hoàn Tử.”



Nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Phương Lập Thu đi từ bên ngoài khách sạn vào, nhìn thấy Thời Sênh, đôi mắt đó y như là nhìn thấy bảo bối, ánh mắt biến thành xanh lè, nhe nanh múa vuốt bổ nhào về phía Thời Sênh.



Cơ thể Thời Sênh né sang bên cạnh, Phương Lập Thu phanh lại không kịp trực tiếp đâm sầm vào người Tô Nghi Tu.



“Ai lại không biết xấu hổ mà nhào vào lòng bản thiếu thế hả?”



Tô Nghi Tu mau chóng đẩy Phương Lập Thu ra.



“Không biết xấu hổ? Anh mới là đồ không biết xấu hổ...”



Tiếng nói lập tức nghẹn lại, Phương Lập Thu nghi hoặc quan sát người đàn ông trước mặt, mấy giây sau, trên mặt cô đột nhiên đổi thành nụ cười lạnh âm hiểm:



“Tô Nghi Tu, đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn công phu a!”



“Phương... Lập Thu?”



Tô Nghi Tu giọng điệu run rẩy đi mấy phần.



“Vừa nãy anh mắng tôi không biết xấu hổ, hử?”



Phương Lập Thu toàn thân ngang ngược tổng tài, tay nhỏ bắt lấy cổ áo Tô Nghi Tu, kéo anh ta xuống đối diện mặt mình:



“Nhìn tôi đi, vừa nãy là anh mắng tôi không biết xấu hổ?”



“Không...”



Tô Nghi Tu yếu ớt nói.



“Vậy là tôi nghe nhầm rồi? Ý của anh là nói thính lực của tôi có vấn đề?”



Tô Nghi Tu: “…”



Rõ ràng là anh chưa nói gì cả mà!



Lục Thanh Vận, cậu mau đến cứu tôi đi!