Boss Là Nữ Phụ
Chương 414 : Chuyện hàng ngày ở ma giáo (24)
Ngày đăng: 22:15 28/04/20
Ngày hôm sau, khi Bạch Lạc tỉnh dậy, căn phòng đã không còn ai, trên người cô được đắp một chiếc chăn mỏng.
Bạch Lạc nắm lấy một góc, cười như một cô ngốc, giáo chủ quả nhiên là người trong nóng ngoài lạnh.
Cô dọn dẹp đồ đạc rồi đi xuống lầu. Thính Phong và mấy giáo chúng Ma giáo đang ăn cơm, thấy cô xuống, họ lập tức nhường lại một vị trí.
Bạch Lạc nói cảm ơn xong rồi ngồi xuống, “Giáo chủ đâu?”
“Ơ, không có trong phòng sao?” Đám giáo chúng thấy kỳ lạ, từ lúc bọn họ xuống quán cơm đều không thấy giáo chủ ra khỏi cửa.
Bạch Lạc lắc đầu.
“Không sao không sao, có sẽ giáo chủ có việc phải ra ngoài, Bạch Lạc cô nương cứ ăn trước đi.”
“Đúng thế, đúng thế, giáo chủ rất lợi hại, cô nương đừng lo.”
Một đám người nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Lúc Giang Trạm xuống, không nhìn thấy Thời Sênh đâu, gương mặt hắn đen lại rồi lại đi lên lầu.
Mọi người thở dài lắc đầu, giáo chủ nhà họ cứ làm cao thế này, muốn theo đuổi Vô Tranh cô nương, thì đúng là viển vông.
...
Thời Sênh đi loanh quanh một vòng ở ngoài, lúc quay về thì phát hiện không thấy Bạch Lạc đâu.
Hỏi người khác, bọn họ đều mơ hồ không biết.
“Vừa rồi, Bạch Lạc cô nương nói lên lầu thay y phục, sao lại không thấy được chứ?”
“Từ nãy đến giờ chỉ khoảng một chung trà thôi. Người bên dưới đều không thấy Bạch Lạc cô nương đi ra. Nhất định cô ấy vẫn còn trong quán trọ.”
Thời Sênh thở dài lắc đầu, “Phó Diệc Vân ở đâu?”
Thính Phong nhanh tay nhanh mắt chỉ về một căn phòng khách không xa, “Căn phòng đó.”
Thời Sênh liền chạy đến căn phòng đó, đạp cửa xông vào.
Nhưng căn phòng không có ai.
Phòng bên cạnh là phòng của Liễu Nhứ, bên trong cũng không có người.
Thính Phong giả bộ như không nhìn thấy gì, vội quay đầu ngắm phong cảnh xung quanh. Những người khác cũng đều răm rắp, quay đầu ngắm trời ngắm đất, tất cả đều giả mù.
Giáo chủ nhà họ đang nảy mầm tình.
Thẩm Tinh Hải có lẽ nhìn ra điều gì đó, nhẹ giọng nói, “Giang giáo chủ, ta chỉ muốn nhờ Vô Tranh cô nương giúp một việc thôi.”
“Ngươi tìm cô ta làm gì, liên quan gì tới ta.” Giang Trạm quát lớn, rồi quất vào mông ngựa, con ngựa bị đau liền lao vút đi.
Đám giáo chúng trừng mắt.
Giáo chủ, sao ngài lại đi như vậy?
Ngài có phải thằng ngốc không đó?
Thẩm Tinh Hải lẳng lặng cười, quay đầu nói với Thời Sênh, “Vô Tranh cô nương, ta muốn nhờ cô giúp ta chăm sóc hai người.”
“Ta đề nghị ngươi nhờ ta giết người.” Cái chuyện chăm sóc người khác, vốn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Thẩm Tinh Hải: “….”
Ánh mắt hắn hơi chùng xuống, “Người, ta sẽ tự đi giết, chỉ mong Vô Tranh cô nương chăm sóc cho bọn họ… Ta cũng không vòng vo với Vô Tranh cô nương. Ta muốn cô nương cho họ một nơi có thể che chở, bảo vệ là được.”
“Đại ca ngươi bây giờ vẫn là minh chủ, ta lại là giáo chủ Ma giáo, vậy mà ngươi lại tới xin ta giúp đỡ, đầu óc ngươi có vấn đề à?” Lần trước, cô đại náo Đại hội minh chủ, nên không chọn ra được minh chủ, vì vậy Thẩm Tinh Dương vẫn đang là minh chủ.
“Vô Tranh cô nương...” Giọng Thẩm Tinh Hải hơi chát đắng, “Chuyện này, tôi không muốn liên lụy đến gia huynh.”
Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn vài giây, cô nhếch môi cười nhạt, “Muốn ta giúp đỡ, thì từ bây giờ trở về sau, quan hệ giữa ngươi và Ma giáo sẽ khó có thể nói rõ ràng được. Dù vậy ngươi vẫn muốn ta giúp ngươi?”
“Vô Tranh cô nương, sau này nếu có chỗ nào cần dùng đến Thẩm mỗ, xin cô nương cứ nói.” Thẩm Tinh Hải hành đại lễ như trong giang hồ, thái độ vô cùng thành thực.
Thời Sênh thật không ngờ, trong hai người mà Thẩm Tinh Hải nói tới có Bạch Lạc.
Một người khác cũng là một cô nương, gương mặt không tròn trịa như Bạch Lạc, vừa nhìn đã biết thuộc dạng không dễ ức hiếp.
Gương mặt cô gái có nét đẹp rất kiêu sa, thoạt nhìn đã thấy không dễ tiếp xúc. Cô ta mặc một bộ y phục màu đỏ, đáng tiếc là cô ta vẫn đang hôn mê.
Đây chính là nữ chính của Thẩm Tinh Hải?
Gương mặt này, thân thể này, tác giả tuyệt đối là mẹ đẻ.