Boss Là Nữ Phụ

Chương 42 : Kim chủ, bao tôi đi! (22)

Ngày đăng: 22:05 28/04/20


<[email protected]> Chương 42 Kim chủ, bao tôi đi! (22)



Thời Sênh cứ có thời gian rảnh giữa lúc thu tiết mục liền đi tìm Lục lão gia tử, cô đã làm một cái khẩu hiệu quyết tâm giao lưu để làm cho Lục lão gia tử thập phần hài lòng



Đợi thu xong tiết mục, Lục lão gia tử cũng xuất ngoại, lúc gần đi còn tặng cho Thời Sênh một sợi dây chuyền.



Sợi dây chuyền đó chí ít cũng phải đến năm nghìn vạn, tuỳ tuỳ tiện tiện tặng đi mấy nghìn vạn như thế đúng là vô cùng vô cùng hào phóng a.



Bổn cô nương muốn đi ôm lấy chân Lục lão gia tử.



“Sợi dây chuyền này…”



Lục Thanh Vận nhìn nhìn sợi dây chuyền mà Thời Sênh đem ra chơi, ánh mắt lập tức ngưng trệ, ngừng một lúc.



“Đừng làm mất nhé…”



Thời Sênh cất sợi dây chuyền lại vào hộp, yêu kiều nói:



“Bạn trai đại nhân yên tâm, thiếp nhất định sẽ giữ thật tốt gia bảo mà ông nội truyền lại cho thiếp.”



“Thứ đồ đó…”



Lục Thanh Vận he hé cánh môi, thần sắc có chút quái lạ, có điều thanh âm của hắn rất là nhỏ, Thời Sênh không nghe rõ.



“Anh nói cái gì cơ?”



Khoé miệng Lục Thanh Vận cười rực rỡ:



“Không có gì.”



Thời Sênh nghi hoặc nhìn hắn ta mấy cái, đồ bệnh thần kinh!



Trong nháy mắt cô lại mặt mày hớn hở:



“Bây giờ chúng ta có phải là đi mua mua mua?”



Cuối cùng cũng có thể tiêu tiền của Lục Thanh Vận rồi, hưng phấn quá đi, bổn cô nương muốn tiêu hết tiền của Lục Thanh Vận, sau đó mua lại hắn để cho hắn làm đầy tớ, ha ha ha.



Đáy lòng Lục Thanh Vận vô thanh mà than thở, so với lão gia tử, nữ nhân này cũng khó đối phó y như thế.



Hài lòng tiêu hết mấy nghìn vạn của Lục Thanh Vận, Thời Sênh mới chịu quay về chỗ ở.



Chút tiền này vẫn chưa đủ số lẻ, đau tim quá!



Một triệu a! Lại còn là đô la nữa!
Bà Hạ thay đổi bộ mặt, lộ ra vẻ hung ác.



Tuy rằng có sự bảo đảm của bà Hạ, thế nhưng Hạ Huyên vẫn cảm thấy không an toàn, suốt đêm ấy cô ta đi đến nhà Tịch Mặc.



Tịch Mặc nhìn thấy Hạ Huyên quấn kín kẽ, khe khẽ nhíu mày, đem theo vẻ bất mãn:



“Cô tới đây làm cái gì?”



Bây giờ khắp người đều là xì căng đan, còn dám đến chỗ anh ta, đây không phải là mang lại phiền phức cho anh ta sao?



“A Mặc, cứu em với.”



Hạ Huyên bổ nhào vào trong lòng Tịch Mặc, sống chết ôm lấy anh ta.



Lúc Hạ Huyên ra khỏi cửa đã trang điểm, lúc này nhìn đến ngược lại lại có mấy phần sạch sẽ đáng thương.



Cảm thấy kỹ thuật trang điểm thật vĩ đại.



“Cô tìm người xoá mấy bức ảnh đó đi là được rồi, tìm tôi làm cái gì?”



Giọng nói của Tịch Mặc có chút lạnh lùng, bởi vì anh ta là chồng chưa cưới của cô ta nên bây giờ giải trí Đông Phương cũng bị ảnh hưởng, anh ta không muốn gây thêm rắc rối.



“A Mặc, có người muốn huỷ em, mấy tấm ảnh đó căn bản là không xoá đi được.”



Hạ Huyên ôm lấy Tịch Mặc nhỏ giọng nức nở:



“Bọn họ không những muốn huỷ đi em mà còn muốn kéo giải trí Đông Phương xuống nước, A Mặc, giúp em cũng là đang giúp anh, anh giúp em đi mà.”



Ánh mắt Tịch Mặc sầm lại, đúng là anh ta phát hiện có người đang dồn hết tâm trí dẫn lửa lên giải trí Đông Phương, có điều anh ta đã phát hiện kịp thời, không để cho ngọn lửa đó bùng lên.



Lẽ nào thật sự có người muốn đối phó với giải trí Đông Phương? Trước tiên là khai đao với Hạ Huyên?



Hạ Huyên căn bản là không biết chuyện này, thuận miệng bịa đặt, cô ta chỉ muốn để cho Tịch Mặc giúp mình thôi.



Cũng không thể không nói là vận khí của cô ta tốt, thuận miệng bịa đặt cũng có thể nói trúng vào vấn đề.



Thế lực Hạ gia không đặt ở trong giới giải trí, lời nói không có trọng lượng, chỉ có thể gắng sức trên tài lực, những cái khác đều không có cách nào cả. Chỉ có Tịch Mặc, anh ta có giải trí Đông Phương, hắn mới có thể giúp mình.



“Đừng khóc nữa, vào rửa mặt trước đi đã.”



Tịch Mặc đẩy Hạ Huyên ra, chịu đựng mà mở miệng.



Lúc này Hạ Huyên cũng thông minh, không dính lấy Tịch Mặc nữa mà theo lời của anh ta đi tắm rửa.