Boss Là Nữ Phụ
Chương 436 : Tần thời sơ ca (9)
Ngày đăng: 22:15 28/04/20
Sau đó Tần Ca cũng không quấy rầy cô nữa, Thời Sênh càng không có thời gian đi quấy rối hắn.
Cô phải nhanh chóng tu luyện.
Đến tận kỳ nghỉ đông, vào kỳ thi cuối kỳ, Thời Sênh mới xuất hiện.
Thi cử với Thời Sênh rất đơn giản, sau khi thi xong, Thời Sênh thu thập đồ đạc lên núi.
Linh khí trên núi có vẻ tốt, cô phải nhanh chóng tu luyện, sau đó sẽ trở về tán trai.
Nhét hết đồ đạc vào không gian, Thời Sênh một thân thoải mái ra khỏi cổng trường.
Lúc này đúng vào thời gian nghỉ đông nên ngoài cổng trưởng có rất nhiều xe tới đưa đón con em về nhà, xe cộ đỗ loạn khắp nơi.
Thời Sênh liếc mắt có thể nhìn thấy Tần Ca như hạc giữa bầy gà.
Hắn đứng cạnh Kiều Thiển Thiển, hai người nói vài câu, Kiều Thiển Thiển liền ôm lấy cánh tay Tần Ca.
Thời Sênh: “!!!”
WTF?
Đã xảy ra chuyện gì?
Nữ chính đại nhân, buông BOSS phản diện ra ngay, để ta tới.
Thời Sênh đi nhanh vài bước tới, nhưng rồi dừng phắt lại…
Giờ cô qua đó chẳng phải để mất mặt sao? Không được, dù hắn là Phượng Từ thì bà đây cũng không thể hạ thấp mình được.
Hơn nữa, cô chẳng có lập trường nào để qua đó.
Thời Sênh đứng ở trong sân trường, nhìn Kiều Thiển Thiển và Tần Ca đứng ngoài cổng.
Rất nhanh, cô lại nhìn thấy Đường Cẩm Thần dừng xe trước mặt Kiều Thiển Thiển, mở cửa bước ra, nhìn thấy hai người kia tay trong tay thì biểu tình liền trầm xuống.
Không biết Kiều Thiển Thiển nói gì với Đường Cẩm Thần mà hắn tức giận tới hổn hển, lên xe rời đi.
Sau khi hắn đi, Kiều Thiển Thiển lập tức buông tay Tần Ca.
Tần Ca xoay người đi vào trường học. Khi ánh mắt đảo qua thân ảnh của Thời Sênh, hắn hơi dừng lại.
Thời Sênh chớp chớp mắt, vẫn đang nghĩ xem có nên chào hỏi hắn một câu hay không.
Tần Ca như không có việc gì, lập tức rời đi.
Thời Sênh: “…” Xong rồi, xong rồi.
Tần Ca dọn đồ xong, vừa vặn bị Thời Sênh ngăn lại, cô cười tủm tỉm hỏi: “Thầy Tần, thầy rảnh không?”
“Không rảnh.” Tần Ca đi vòng qua người cô.
Thời Sênh: “…”
Xác cmn định rồi!
Tên Phượng Từ kiêu ngạo này, lần trước cô ép buộc hắn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không cho cô vẻ mặt ôn hòa đâu.
Thời Sênh lập tức đuổi theo. “Thầy Tần, không phải lần trước thầy nói sẽ phụ đạo 1vs1 cho em sao? Em hơi lo lắng, cảm thấy như thế cũng tốt, thầy có nghĩ vậy không?”
Tần Ca mặt không đổi sắc, đáp: “Thành tích của em không cần.”
Điểm thi của cô là mức qua thấp nhất. Hắn cố ý lục xem bài thi của cô. Có rất nhiều bài cô không điền, cuối cùng tổng kết lại là cô chỉ làm những câu hỏi đơn giản, những bài phức tạp hơn thì bỏ qua.
Cho nên, hắn cho cô “treo”*.
*treo: không qua môn, chờ thi lại.
“Em không cần tới lớp của tôi. Tôi không còn gì để dạy em cả.” Tần Ca ném lại những lời này rồi sải đôi chân dài rời đi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Thời Sênh.
Thời Sênh bất ngờ!
Đây gọi là lúc của mình thì không biết trân trọng, đến khi không còn là của mình thì lại muốn có được.
Con người hay hèn mọn như thế.
Sênh sống ảo biến thành Sênh ti tiện mất rồi.
Dồn ép nhau kinh quá!
Thời Sênh tự hỏi phải làm thế nào để kéo cầm thú nhà mình, à nhầm, thầy Tần nhà mình về đây?
“Tiểu Sơ.”
Thời Sênh ngẩng đầu, không biết Kiều Thiển Thiển đứng ở cách mình không xa tự lúc nào.
Cô ta đi tới vài bước, thần sắc và giọng nói đều có phần xa cách: “Gần đây em đi đâu thế? Mẹ rất lo lắng cho em. Em về nhà đi.”
Kiều Thiển Thiển chỉ tới để truyền lời, cũng không có ý dừng lại, “Chị còn có việc, đi trước đây.”
Bà Kiều lo lắng cho cô ư?
Có lẽ có, nhưng cũng có thể là không.