Boss Là Nữ Phụ

Chương 438 : Tần thời sơ ca (11)

Ngày đăng: 22:15 28/04/20


ường Cẩm Thần đuổi theo Thời Sênh ra tới bên ngoài: “Cô không thích tôi sao?”



Nhà ngươi còn không có tính năng buff mỗi-người-đều-yêu-ta, tại sao ta phải thích ngươi chứ?



Đường Cẩm Thần bị Thời Sênh nhìn bằng ánh mắt như nhìn đồ thần kinh thì hơi mất tự nhiên.



“Cô có quan hệ gì với Kiều Thiển Thiển?” Đường Cẩm Thần hỏi sang chuyện khác.



Lúc trước, hắn nghe thấy cô gọi Kiều Thiển Thiển là chị, hai người lại cùng họ Kiều.



“Không phải anh là con trai của chủ tịch trường à?” Thời Sênh liếc nhìn hắn với ánh mắt cổ quái.



Mấy cái chuyện cỏn con này, tùy tiện phân phó một chút còn không có kết quả ngay sao?



Đường Cẩm Thân lại cảm nhận được ánh mắt đầy khinh thường của Thời Sênh.



“Cô và Kiều Thiển Thiển là chị em, đúng không? Cô ấy đang qua lại với Tần Ca thật à?”



Không biết có phải Đường Cẩm Thần bị ảo giác không, hắn đột nhiên cảm thấy cô gái này có điểm không thích hợp.



Thời Sênh vẫy một chiếc xe, ngồi lên, sau đó mới hạ kính xe, nói với người đang đứng bên ngoài: “Nếu bọn họ thật sự qua lại, tôi sẽ giết chết cả hai.”



Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tần Ca chính là Phượng Từ.



Đường Cẩm Thần nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang đi xa dần.







Thời Sênh đưa mấy suất đồ ăn cho đám người Trần Khê. So với học kỳ trước, nơi này giờ còn loạn hơn.



“Học muội, em thật tốt quá, còn mua cả đồ ăn của MY cho anh nữa…



MY là tên viết tắt của quán ăn kia, nghe nói nghĩa là “gặp lại bạn”.



“Đi theo học muội có thịt ăn.”



“Học muội, em xem giúp bọn anh chương trình này với.” Một học trưởng giao cái laptop cho Thời Sênh.



Thời Sênh hơi có ấn tượng với người này. Anh ta có họ giống với Trần Khê, tên là Trần Hiểu, sinh viên năm tư, sắp tốt nghiệp, vốn dĩ đã đi làm nhưng lại bị dự án này giữ chân ở trường.



“Này này, các anh đủ rồi nha, Sơ Sơ không phải tới để giải quyết việc cho mấy anh đâu nha.” Người anh em Trần Khê vẫn rất biết bênh vực Thời Sênh.



Trần Hiểu cười xấu xa, sau đó trợn mắt với Trần khê: “Ôi, cái này là tài nguyên sử dụng hợp lý. Học muội lợi hại như thế, ngay cả thầy Tần cũng phải ngồi chiếu dưới.”



Thời Sênh không nói gì, cầm lấy laptop nhìn. Chờ bọn họ ăn xong thì cô cũng buông laptop ra: “Không có vấn đề gì lớn, những chỗ có vấn đề em đã note lại rồi, các anh tự mình sửa đi.”



Thời Sênh chỉ tay vào mớ giấy nhớ trên bàn.
Phòng khách tối đen lập tức sáng bừng lên.



Ánh mắt Tần Ca và người ngồi trên sô pha gặp nhau không hề trở ngại.



Không gian, thời gian trong nháy mắt như dừng lại.



“Kiều Sơ?”



“Thầy Tần, em chờ thấy ba tiếng 46 phút rồi.” Thời Sênh nhìn di động, nói ra thời gian.



“Xin lỗi.” Tần Ca nói theo bản năng.



Nói xong hắn mới phản ứng lại, sao hắn phải xin lỗi cô chứ?



Đây là nhà hắn!



Sắc mặt Tần Ca trầm xuống: “Em vào bằng cách nào?”



Cửa nhà hắn là khóa điện tử, nếu có người phá khóa thì chuông báo động sẽ lập tức kêu.



Nhưng nghĩ tới năng lực của cô, việc phá khóa điện tử để tiến vào cũng không quá khó khăn.



Nhưng Thời Sênh lại chỉ ra ban công đang mở: “Trèo cửa sổ.”



Tần Ca: “…”



Nhà hắn ở tầng 18!



Cô lại dám trèo tường tiến vào?



Đúng thật là Thời Sênh trèo tường vào, nhưng là từ trên mái xuống. Tòa nhà này chỉ có 20 tầng, từ trên mái xuống tầng 18 cũng rất gần.



Cô chỉ mất một chút sức lực là có thể vào rồi.



Nếu không phải kiếm của cô đang thăng cấp thì cô cũng không cần phiền toái như thế.



Tần Ca hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua người Thời Sênh: “Sinh viên Kiều Sơ, em có biết đột nhập nhà người khác là phạm pháp không?”



Thời Sênh bày ra vẻ mặt đứng đắn: “Không biết, em không học khoa Luật.”



Tần Ca đi về phía cô: “Giờ đã biết chưa?”



“Ừm…”



Hai tay Tần Ca chống lên sô pha, người hơi rướn về đằng trước: “Vậy em có biết đột nhập vào nhà của đàn ông là rất nguy hiểm không?”