Boss Là Nữ Phụ

Chương 445 : Tần thời sơ ca (18)

Ngày đăng: 22:16 28/04/20


Trong lúc Tần Hân còn đang ngổn ngang cảm xúc giữa nghi ngờ, tức giận, sợ hãi, chán ghét… Thời Sênh liền nhét cô ta vào xe một cách thô lỗ, sau đó còn tì tay vào cánh cửa, trầm mặt uy hiếp: “Còn không chịu cút, có tin tôi giết cô ngay lập tức không?”



“Cô… Cô dám!” Vừa rồi là ai nói giết người phạm pháp chứ?



“Cô cứ thử xem tôi có dám hay không.” Thời Sênh cười nhạt. “Tôi mà điên lên thì đến tôi cũng thấy sợ. Bảo bối, đừng nghịch dại.”



Tần Hân không làm chuyện gì sai, không tiếc thủ đoạn vì người mình thích, cái này Thời Sênh rất xem trọng.



Đáng tiếc, là tình địch, ai có thể nương tay cho kẻ làm mình ngứa mắt chứ?



Sau lưng Tần Hân đã đẫm mồ hôi. Qua cửa kính xe, cô ta cảm thấy nữ sinh bên ngoài kia không khác gì một ác ma.



Chỉ có đôi mắt kia…



Bình thản, không có một gợn sóng. Cô ta có cảm giác như trong đôi mắt đó là một tảng đá không có sức sống.



Trong đáy mắt ấy không có cảm xúc phẫn nộ hay khinh thường, chỉ có vẻ lạnh như băng.



Cô ta run rẩy một chút, ép buộc mình bình tĩnh lại…



Nữ sinh vẫn là nữ sinh, nụ cười nhẹ nhàng, khí chất ôn hòa quấn thân, không còn khí thế chiến đấu, cứ như vừa rồi cô ta bị ảo giác vậy.



Tần Hân liếm liếm cánh môi, run rẩy khởi động xe, độc ác trừng mắt với Thời Sênh một cái: “Kiều Sơ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”



Cô ta là tiểu thư của Tần gia, còn phải sợ một con nhóc sao?



Tần Ca là của cô ta.



Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ biến mất dần trong làn mưa phùn.



Chỉ cần cô dám tới thì cứ tới đi.



Tần Ca nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình. Thân hình cô mảnh mai, nhưng dáng vẻ cô lúc này lại làm cho người ta không có cách nào nghĩ tới từ ấy.



Mà có một từ khác hợp hơn.



Ngông cuồng.



Tần Ca tiến lên, đứng song song với cô, “Tần Hân rất phiền phức, vừa rồi em không nên đắc tội cô ta.”



“Sớm muộn gì chẳng đắc tội, có gì khác nhau đâu.” Thời Sênh không buồn để ý.



“Kiều…”



“Em nói này thầy Tần, thầy nên lo lắng cho mình đi. Nếu cô ta có thể hạ bệ được em thì em sẽ quỳ xuống gọi cô ta là tổ tông. Không…” Thời Sênh đột nhiên cười gian một cái. “Một đám người sẽ gọi cô ta là tổ tông. Đáng tiếc, cô ta không có cái phúc đó.”



Tần Ca cổ quái đánh giá Thời Sênh vài lần, “Em từ nhỏ đã… cuồng vọng, tự đại thế này à?”
Mẹ… kiếp!



Tên cầm thú này!



Thời Sênh nhấc chân lên đá một cái.



Thời Sênh nằm ở giữa giường nên dù có bị đá thì Tần Ca cũng không lăn xuống đất được.



Thời Sênh nhanh chóng mặc lại quần áo, sau khi mặc xong quần áo mới lại túm lấy Tần Ca đang nằm trên giường.



Đôi mắt hắn đen như mực, bên trong như không hề say, nhưng rõ ràng lúc này thần chí của hắn cũng không còn tỉnh táo nữa.



Thời Sênh ngồi lên người hắn, túm lấy cái vòng trên cổ.



Tần Ca giữ lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ, gầm lên theo bản năng: “Em định làm gì?”



Thời Sênh: “…”



Còn dám hỏi ông đây làm gì, sao không tự hỏi mình muốn làm gì đi.



“Buông tay.” Thời Sênh muốn giật chiếc vòng ra.



Tần Ca vung tay, muốn giữ chiếc vòng lại.



Tư thế đó chẳng khác nào hổ mẹ bảo vệ con.



Dù Thời Sênh dùng sức đến thế nào thì hắn cũng không buông tay, trên cổ đã xuất hiện một vết lằn màu hồng.



“Ngoan, em không lấy đâu, em chỉ nhìn xem thôi.” Thời Sênh thay đổi chiến thuật, nhẹ giọng dỗ.



Tần Ca càng giữ chặt.



Thời Sênh: “…”



Khốn kiếp.



Thời Sênh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi hắn. Lúc đầu Tần Ca còn giữ rất chặt, nhưng sau đó lại chậm rãi buông ra. Thời Sênh định buông hắn ra để cởi chiếc vòng, nhưng cô còn chưa kịp ngồi dậy thì hắn đã lại vươn tay giữ chặt lấy lần nữa.



Mẹ… kiếp!



Thời Sênh không thể không tiếp tục hôn, tay thì sờ soạng cởi chiếc vòng.



May mắn là nút thắt của chiếc vòng không quá chặt. Sau khi bị cắn vài cái, cuối cùng cô cũng cởi được chiếc vòng ra.



Cô vuốt vuốt cổ tay Tần Ca, thong thả đưa linh lực vào