Boss Là Nữ Phụ

Chương 460 : Tần thời sơ ca (33)

Ngày đăng: 22:16 28/04/20


Kiều Thiển Thiển thật vất vả mới xin được số điện thoại của Đường Cẩm Thần, gọi điện hẹn hắn.



Theo cốt truyện, Đường Cẩm Thần và Kiều Thiển Thiển sẽ gặp nhau sau khi cô ta về nước không bao lâu.



Nhưng Kiều Thiển Thiển không vào tập đoàn lớn nào mà lại về Kiều gia quản lý công ty, vì thế cơ hội cho hai người gặp mặt là cực kỳ thấp.



Cô ta cũng có gặp Đường Cẩm Thần vài lần, nhưng lần nào cũng tránh được.



Đường Cẩm Thần hiện tại còn đa tình hơn cả trước kia. Nghe nói hắn có tới vài người phụ nữ ở bên ngoài, mỗi đêm ở bên một người khác nhau.



Lúc hắn đi gặp Kiều Thiển Thiển cũng dẫn theo một người phụ nữ.



Đường Cẩm Thần đánh giá Kiều Thiển Thiển vài lần rồi ôm gái ngồi vào phía đối diện, ngữ khí đầy châm chọc, “Kiều Thiển Thiển, tôi còn nghĩ cô sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa cơ đấy.”



“Đường Cẩm Thần…” Bọn họ cần thiết phải nói chuyện thế này sao?



“Đường tổng, cô ta là ai thế?” Người phụ nữ kia dán vào lòng Đường Cẩm Thần, nũng nịu hỏi.



“Người râu ria.”



Vẻ mặt đầy trào phúng của Đường Cẩm Thần làm cho Kiều Thiển Thiển suýt chút nữa muốn đứng dậy rời đi.



Nhưng trong đầu cô ta lại vang lên lời của người kia.



Năm đó, cô ta mới là người bị hại, lúc này Đường Cẩm Thần lại còn bày ra vẻ mặt như người bị hại vậy.



Hắn dựa vào cái gì chứ?



“Đường Cẩm Thần, chúng ta nói chuyện riêng đi.”



Cô ta phải đứng ở vị trí hàng đầu như Kiều Sơ, nếu không đời này cô ta sẽ chỉ có thể sống dưới bóng ma của Kiều Sơ mà thôi.



Đường Cẩm Thần trầm mặc trong chốc lát, sau đó đưa tay khẽ nhéo thắt lưng cô gái kia, “Lên xe chờ anh.”



Cô gái hơi không tình nguyện, trước mặt Kiều Thiển Thiển làm một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn với hắn, sau đó mới cầm lấy chìa khóa xe ra ngoài.



Đáy lòng Kiều Thiển Thiển vẫn còn thích Đường Cẩm Thần, thấy hành vi của hắn không kiêng nể như thế thì trắng bệch thành một mảnh.



“Nói đi, tìm tôi làm gì?” Đường Cẩm Thần khi nói chuyện đều luôn hất mặt vẻ kẻ cả.



Nếu Kiều Thiển Thiển không trải qua những chuyện phía trước, có lẽ lúc này cũng thấy khổ sở.




Kiều Thiển Thiển quay đầu liếc nhìn cô ta một cái, sau đó làm như không có việc gì, xoay người tiếp tục cầm kéo cắt chậu cây hoa tơi tả.



Người phụ nữ bị dọa tới trắng bệch cả mặt.



Kiều Thiển Thiển cảm giác có được một chút khoái cảm trả thù.



Đường Cẩm Thần đã kết hôn, giờ con cũng có rồi, cô ta thì sao?



Ở nước ngoài nhiều năm như vậy thì được gì? Ngày qua ngày đều là lạnh lẽo và buồn tẻ.



Cô ta vì hắn mà thủ thân như ngọc, còn hắn thì sao? Trái ôm phải ấp, trong nhà còn có cả vợ.



Đàn ông đều thật khốn nạn.



Tối hôm đó còn làm cho người đàn bà này mang thai, từ khi cô ta có thai, Đường Cẩm Thần đối xử với cô ta càng ngày càng tốt.



Kiều Thiển Thiển ném kéo, xoay người rời đi, lúc đi ngang qua còn cố ý liếc nhìn cô ta một cái đầy ngạo nghễ.



Người phụ nữ bám vào lan can, hơi lui lại phía sau, bộ dáng sợ hãi.



Kiều Thiển Thiển hừ lạnh một tiếng, bước qua bên cạnh cô ta.



Ngay khi cô ta rời đi không lâu, người phụ nữ được đưa tới bệnh viện, sinh non.



Ngày dự sinh của người phụ nữ là một tháng sau, đột nhiên sinh non nên làm người ta hoài nghi.



Người hầu đưa người phụ nữ đi bệnh viện kể, lúc phát hiện thì cô ta đã nằm ở ban công, người hầu còn nói khi đó chỉ có một mình Kiều Thiển Thiển ở ban công mà thôi.



Kiều Thiển Thiển không ngờ là người phụ nữ này lại sợ hãi cô ta lâu như thế, cuối cùng lại cho cô ta một đao chí mạng.



Đường Cẩm Thần ôm lấy người phụ nữ, ánh mắt âm trầm nhìn Kiều Thiển Thiển mặt trắng bệch đứng ở giữa phòng bệnh.



“Cẩm Thần… Là do em bất cẩn nên bị ngã, không liên quan tới chị Thiển Thiển.” Người phụ nữ yếu ớt giải thích.



Nhưng càng giải thích càng như lửa đổ thêm dầu.



“Kiều Thiển Thiển!” Đường Cẩm Thần chỉ có thể rít được ba chữ này qua hàm răng.



Cô ta thật sự càng ngày càng không biết trời cao đất dày.