Boss Là Nữ Phụ
Chương 463 : Trộm long tráo phượng (2)
Ngày đăng: 22:16 28/04/20
Thời Sênh tiếp thu xong kịch bản mới tỉnh dậy. Cô nằm trên một chiếc giường lớn có chạm khắc hoa văn, bên ngoài tấm màn che rủ xuống, có thể nhìn thấy cung nữ bên ngoài.
Thời Sênh nhìn chằm chằm lên đỉnh giường, thời gian cô tới có lẽ không muộn...
Nữ chính xuyên không, ở lãnh cung một khoảng thời gian, lúc này có lẽ chuẩn bị thu hút sự chú ý của nam chính.
Truyện này không phải là truyện thân tâm thanh tịnh, nam chính đã ngủ với rất nhiều phụ nữ, nữ chính cũng bị người khác ngủ rồi.
Đối với một vài độc giả muốn đọc truyện sạch mà nói thì truyện này tuyệt đối là thuốc độc.
“Nương nương, người tỉnh rồi sao?” Có bóng người đi đến trước tấm màn che, hơi cúi đầu, cung kính hỏi.
“Ừ.” Thời Sênh đáp lại một tiếng.
“Thục Phi nương nương phái người đến truyền lời, mời người đến Lạc Tuyết Viên ngắm mai, nương nương, người xem?”
Thục Phi? Ngắm mai?
Thời Sênh nhanh chóng lướt qua kịch bản một lần, rồi nhanh chóng có đáp án.
Thục Phi luôn luôn đối đầu với nguyên chủ, lần này lại mời nguyên chủ đi ngắm mai thì chắc chắn không có ý tốt gì, nhưng cuối cùng nàng ta cũng không được như ý, ngược lại còn làm “áo cưới” cho nữ chính, khiến nam chính chú ý đến nữ chính.
“Đi, tại sao không đi?” Màn diễn của nam nữ chính, sao có thể thiếu cô được.
Quan sát chuyên nghiệp 100 năm.
Có lẽ chiến trường chính của kịch bản này là ở Hoàng cung. Tác giả chú trọng miêu tả Hoàng cung, vì vậy Hoàng cung trong không gian này nhìn vô cùng hào hoa, còn đẹp hơn ở hiệu ứng đặc biệt trong phim ảnh.
Thời Sênh ra cửa mới phát hiện tuyết đang rơi.
Ngắm mai chắc chắn có tuyết rơi.
Thời Sênh kéo sát chiếc áo lông thú màu đỏ trên người, rồi được người hầu dìu ngồi lên *bộ liên.
*Bộ liên: một công cụ thay đi bộ, dùng người để khiêng thời cổ đại.
Trong Lạc Tuyết Viên đều là mai đỏ, lúc này tuyết rơi trắng xóa, từng gốc mai đỏ nở rộ, mùi hương nhẹ nhàng xông vào mũi, đem theo hơi lạnh thấm vào ruột vào gan.
Mỗi Hoàng thượng đều có một vị Hoàng hậu đã chết, tình cảm của vị Hoàng thượng này đối với Hoàng hậu đã chết chắc chắn không bình thường.
Nhưng ai biết rằng, nàng ta vừa đến đã muốn lấy chiếc áo lông cáo của ả, bây giờ còn bắt ả ra ngoài đứng...
“Bất kính với bổn cung, đây không phải là lý do?”
“Là thần thiếp quan tâm tới tỉ tỉ, sao tỉ tỉ lại có thể gây chuyện một cách vô lý như vậy?”
“Bổn cung cứ thích gây chuyện vô lý đấy, ngươi muốn thế nào? Có bản lĩnh thì leo lên đầu ta xem?” Thời Sênh hung hăng nói.
Những người xung quanh đều không dám thở mạnh, Thục Phi nương nương và Quý Phi nương nương vừa gặp nhau đã cấu véo nhau.
Thắng thua 50 - 50.
Hôm nay, nghe chừng là Quý Phi nương nương thắng rồi.
Nhưng hôm nay, Quý Phi nương nương có vẻ hung hăng ngang ngược hơn trước đây...
Lẽ nào trong lúc bọn họ không biết, bệ hạ đã làm hòa với Quý Phi nương nương rồi?
Thục Phi tức giận đến tím mặt, càng lúc càng tức giận.
Trên đầu ả ta là cái gì? Hoàng Quý Phi và Hoàng hậu!
Bọn họ luôn luôn cố gắng để trở thành Hoàng hậu, nhưng bệ hạ không định lập hậu, nên cố gắng cũng không có tác dụng.
Còn Hoàng Quý Phi...
Vị trí này cũng không dễ trèo lên như vậy.
“Thục Phi.” Còn không ra ngoài, ông sẽ rút kiếm!
Thục Phi căm hận trong lòng, ai bảo địa vị của ả ta thấp hơn địa vị của con tiện nhân kia?
Thục Phi ôm tay bước ra ngoài, đợi bệ hạ đến rồi, ả sẽ kể tội, xem nàng ta còn ngang ngược được đến bao giờ?
Tuyết ngoài trời mỗi lúc rới dày hơn, Thục Phi đứng một lúc mà tuyết đã rơi đầy người, cơ thể lạnh cóng đến phát run.
Sao bệ hạ vẫn chưa đến?