Boss Là Nữ Phụ
Chương 502 : Ảnh hậu hạng nhất (11)
Ngày đăng: 22:17 28/04/20
Anh Phong rất nhanh liền có mặt, còn dẫn theo một người phụ nữ.
Thời Sênh mở cửa cho hắn ta. Trông thấy Thời Sênh, ánh mắt của anh Phong rất nhanh liền tập trung vào phần ngực của cô.
Thời Sênh nghiêng người, khuôn mặt để lộ ý cười, “Mời vào.”
“Chà, Tiểu Thiên, mày lấy đâu ra được một ả còn đẹp hơn cả minh tinh thế này.”Anh Phong không chút nghi ngờ, cứ thế tiến vào bên trong phòng.
Thời Sênh đóng cửa, khóa trái lại.
“Tôi chính là minh tinh.”
“Cái gì?”
Thời Sênh đạp một cái qua đó. Người phụ nữ đang được anh Phong ôm sợ hãi hét lên một tiếng chói tai sau đó nấp vào phòng vệ sinh ở bên cạnh.
Thời Sênh bình tĩnh kéo cửa phòng vệ sinh về phía mình rồi đóng lại, chặn đứng âm thanh đó.
Anh Phong bị đạp bất ngờ nên vẫn còn chút lờ mờ. Thế nhưng hắn ta cũng nhìn thấy anh Thiên đang bị Thời Sênh trói lại.
Thời Sênh không để anh Phong có cơ hội đứng dậy, thiết kiếm đặt lên ngực hắn ta, “Tôi chính là minh tinh, đã nghe rõ chưa hả?”
“Mẹ kiếp, con đàn bà thối tha này.” Anh Phong phản ứng lại, miệng bắt đầu chửi rủa, “Mày có biết ông đây là ai không hả? Dám ra tay với ông, có tin ông cho mày không lết được xác về không.”
Anh Phong cũng chỉ dám chửi, vì dù sao Thời Sênh vẫn còn có thanh thiết kiếm sắc bén bóng loáng đang nằm trong tay.
“Chà, cũng khá bướng đấy.” Thời Sênh đạp một phát nữa lên ngực hắn ta, thiết kiếm đâm vào yết hầu hắn, “Bướng thêm chút nữa để tôi xem xem nào.”
Anh Phong có thể cảm nhận được thứ nhiệt độ lạnh đến thấu xương. Cô gái vừa đạp hắn có nét mặt rất xinh đẹp thế nhưng cái biểu cảm đó còn vượt quá cả u ám, khiến người khác liên tưởng đến mấy tên biến thái điên cuồng giết người trong phim.
Hắn không kiềm chế được bắt đầu run cầm cập, nói năng không đầu không đuôi, “Cô… cô là ai, tôi với cô không oán không thù, cô muốn gì?”
Thời Sênh tẩn anh Phong một trận trước, sau đó trói lại, ném xuống trước mặt Cố Trì.
“Khi nào cậu ta tha thứ cho các người thì khi đó các người được phép cút khỏi đây.”
Anh Phong và anh Thiên bốn mắt nhìn nhau. Thằng trai bao này kiếm đâu ra được một ả dũng mãnh như vậy?
“Vậy… nếu như cậu ta không tha thứ cho chúng tôi thì sao?”Anh Thiên run lấy bẩy lên tiếng.
“Vậy thì phải băm nhỏ cho chó ăn.”
Lâm Trạch Nam khá đẹp trai, giống với anh trai nhà mình, vẻ đẹp trai rất ấm áp, nhưng khi cười thì lại có chút lưu manh.
Trông thấy một gã thanh niên lớn tướng dùng ánh mắt đó nhìn mình, Thời Sênh không chịu được rùng mình một cái.
Vẫn không bằng cái tên thần kinh ở đằng kia.
Lâm Trạch Nam vặn vẹo một lúc, nhãn cầu quay tròn, đột nhiên hỏi: “Hai tên lúc nãy không phải là do nữ thần giải quyết đấy chứ?”
Thời Sênh nghi hoặc.
Tại sao không nói là do lão đại nhà cậu ta giải quyết chứ?
Lâm Trạch Nam lúng túng gãi đầu, kéo Thời Sênh bước sang bên cạnh vài bước, “Lão đại nhà chúng em một khi đã ra tay, đều là chết hoặc không thì tàn phế, chính là cái kiểu đánh đến khi nào không bò dậy được thì thôi.”
“Ồ, xem ra là tôi đánh quá nhẹ rồi.” Thời Sênh kết luận.
ối, xinh đẹp như thế này, nhất định rất dễ bắt nạt, ai ngờ được cô ta lại lợi hại hơn cả mình.
Mãi một lúc lâu sau đầu dây bên kia mới bắt máy, có tiếng thở hổn hển truyền đến, “Ông đây đang làm việc, gọi cái gì?”
Anh Thiên nuốt nước bọt, “Anh Phong… Cố Trì, Cố trì chịu phục rồi, anh qua đây đi.”
“Ha, ông đây còn tưởng thằng trai bao đó còn có thể chịu đựng được vài hôm, thật không ngờ cũng chỉ là một thằng hèn nhát, được, tao qua ngay đây.” Đầu dây bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
Thời Sênh ném điện thoại xuống chỗ bên cạnh, “Nào, nói cho tôi nghe những việc đã xảy ra.”
Anh Thiên run cầm cập kể lại một lượt những việc đã xảy ra.
Cố Trì động đến người phụ nữ của cái tên gọi là anh Phong. Anh Phong đương nhiên là phải dạy dỗ Cố Trì. Kết quả Cố Trì không chịu phục nên mới có chuyện ngày hôm nay.
Sự việc chỉ đơn giản như vậy.
“Phụ nữ? Có xinh đẹp không?”
“Tạm được…”
“Có xinh đẹp như tôi không?”
“Không…”