Boss Là Nữ Phụ

Chương 509 : Ảnh hậu hạng nhất (18)

Ngày đăng: 22:17 28/04/20


“Cố thiếu thực sự nhìn trúng Lam Thâm rồi sao?”



“Điều đó còn phải nói. Cậu đã từng thấy Cố thiếu đi gần với phụ nữ như vậy bao giờ chưa? Càng không nói đến việc chủ động dắt tay phụ nữ.”



“Ấy, người phụ nữ lần trước của Tiền Phong…”



“Xuỵt! Muốn chết à, là tự người phụ nữ đó bổ nhào đến chứ…”



Diệp Tịnh Y nghe thấy những lời bàn tán ở phía sau. Cả khuôn mặt nhăn nhó, trừng mắt Thời Sênh một cách căm phẫn.



Người phụ nữ đó có gì tốt.



Lâm Trạch Nam gọi cô ta là nữ thần, đến cả Cố thiếu cũng bảo vệ cô ta như vậy.



“Diệp Tử.” Cô gái đứng bên cạnh vỗ cỗ cô ta, “Cậu còn giận à?”



Diệp Tịnh Y bấm bấm móng tay, vành mắt bắt đầu phát đỏ, tức tối nói: “Cô ta dựa vào đâu chứ, chẳng qua chỉ là một ả diễn viên.”



“Diệp Tử…”Cô gái đó thở dài, mấy việc yêu đương này thật là không dễ nói.



Lâm thiếu không thích cô ta cũng không có cách nào khác.



Hơn nữa nhìn bộ dạng của Lâm thiếu đối với Thời Sênh cũng không phải là một dạng yêu đương, chính là nhìn thấy Thời Sênh và Cố thiếu đi bên cạnh nhau, Lâm thiếu cũng không dám nảy sinh bất kỳ ý nghĩ nào với Thời Sênh.



Thế nhưng đạo lý này cô hoàn toàn hiểu, trái lại Diệp Tịnh Y lại không hiểu, hoặc có lẽ cô ta hiểu nhưng cô ta lại cố chấp không chịu thừa nhận mà thôi.







“Vù vù vù …”



Tiếng xe máy gầm rú vọng lên từ con đường trên núi, mười mấy chiếc motor đã được cải trang dũng mãnh phi lên phía trước, tốc độ vô cùng nhanh, những bóng đèn nhấp nháy tạo nên vùng ánh sáng rực rỡ.



Đám người này vây quanh Cố Trì xoay xung quanh vài vòng rồi đứng trộn lẫn vào nhau ở phía đối diện.



Phe cánh phân chia một cách vô cùng rõ ràng.



Trên người bọn họ mặc một bộ quần áo đồng nhất, nhìn có vẻ giống mấy tay đua chuyên nghiệp, xe cũng khác với xe bên này của Cố Trì, ngoài màu sắc không giống nhau, rõ ràng là cùng một nhãn hiệu và kích cỡ.



Người bên đó huýt sáo một cái rất vang, một người trong đám những người đó xuống xe, bước những bước rất dài về phía bên này.



Lâm Trạch Nam đã đi qua đó, không biết người nói những gì, gã thanh niên kia lại quay trở về.
Cửa kính xe chầm chậm kéo lên, Thời Sênh nhìn thấy gã thanh niên tên Phương Tử Ngôn đó, vẻ mặt u ám nhìn đang nhìn theo cô.



Đúng vậy, đang nhìn cô.



Không phải nhìn Cố Trì.



Trên đường về nhà rất yên tĩnh, Cố Trì một mạch đưa Thời Sênh về đến tận cửa phòng.



“Ngủ ngon.” Cố Trì đưa tay dụi dụi trán của Thời Sênh, “Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”



Cậu ta như chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, ấn ấn trên mặt điện thoại vài lần.



Chuông điện thoại của Thời sênh lập tức vui vẻ vang lên.



Thời Sênh lấy điện thoại ra xem, là một số điện thoại lạ, cô ngẩng đầu nhìn Cố Trì.



“Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?” Hình như cô chưa từng nói cho cậu ta biết mà nhỉ?



Cố Trì không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh đèn trên lối đi lấp lánh trong mắt cậu ta, thế nhưng trong đồng tử cậu ta lại chỉ có hình bóng một người là cô.



Đúng lúc Thời Sênh nghĩ rằng cậu ta sẽ không trả lời mình thì cậu ta chầm chậm nói, “Những thứ tôi muốn biết thì đều có thể biết được.”



Thời Sênh có chút lờ mờ: “…” Tổng tài bá đạo sao?



Ây yo... chết tiệt, đây không phải là tiêu chuẩn của nữ chính đấy chứ?



Bây giờ bản cô nương thăng cấp rồi sao? Lại có thể kết đôi với cả tổng tài bá đạo thân phận cao quý như vậy.



Thời Sênh cả khuôn mặt ngẩn ngơ bước vào phòng, mãi đến khi cô đóng cửa lại Cố Trì mới xoay người rời đi.



Về đến tầng dưới, Cố Trì theo thói quen tắt nguồn điện thoại, thế nhưng ngay giây tiếp theo cậu ta nhăn nhăn mày, khởi động lại điện thoại.



Pin của điện thoại còn rất ít, cậu ta tìm ở phòng khách cũng không tìm thấy sạc pin.



Cố Trì mở danh bạ điện thoại ra, bên trong còn có hai số điện thoại, trong đó một số điện thoại là của Lâm Trạch Nam, số còn lại chính là của Lam Thâm, tên lưu trong danh bạ chỉ có một chữ Thâm.



Cố Trì gọi điện thoại cho Lâm Trạch Nam hỏi sạc pin điện thoại ở đâu. Lâm Trạch Nam nhận được điện thoại cứ nghĩ rẳng bản thân mình nghe nhầm điện thoại, hỏi đi hỏi lại mấy lần mới xác nhận chính xác là cuộc gọi đến của lão đại nhà cậu ta.



Cố Trì từ trước đến giờ chưa từng làm những việc như thế này, những việc như sạc pin cho điện thoại luôn là do Lâm Trạch Nam làm. Đột nhiên nhận được cuộc gọi của Cố Trì hỏi sạc pin điện thoại ở đây, cậu ta có thể không ngạc nhiên sao?