Boss Là Nữ Phụ

Chương 511 : Ảnh hậu hạng nhất (20)

Ngày đăng: 22:17 28/04/20


Cái gì? Ngoài cửa?



Thời Sênh có chút ngạc nhiên, vị này có đôi chút không theo ý đồ kịch bản nha!



Vẫn là nên nhanh chóng tìm cách xác nhận cậu ta có phải là Phượng Từ không thì hơn.



Thời Sênh để cậu ta chờ một chút rồi mở cửa ra ngoài.



Trần Nguyên chưng dụng phòng khách làm phòng làm việc tạm thời, trông thấy Thời Sênh đi ra, hai con mắt như ghép thành một đường hình chữ X, “Ra ngoài làm cái gì?”



“Bạn em đang ở bên ngoài.” Thời Sênh chỉ chỉ cửa.



Trần Nguyên hơi cau mày lại, chị làm người quản lý bao nhiêu năm nay, xung quang cô hình như không hề có người bạn nào đặc biệt tốt.



Thời gian này…



Không phải là đàn ông chứ?



Trời! Nghệ sĩ nhà cô hẹn hò rồi sao?



Trong lúc Trần Nguyên đang tưởng tượng, Thời Sênh đã mở cửa phòng.



Cố Trì im lặng đứng bên ngoài. Cửa phòng mở ra, tư thế của cậu ta cũng không hề động đậy, mấy giây sau mới chầm chậm ngẩng đầu, đưa đồ vật ở trong tay cho Thời Sênh, “Vừa mới mua.”



Thời Sênh nhận ra cái hộp này, là cái hộp của nhà hàng lần trước Lâm Trạch Nam gói mang về.



“Vào đây trước đi.” Thời Sênh lách người sang một bên.



Cố Trì đưa mắt nhìn vào bên trong một cái, vừa hay nhìn thấy người phụ nữ đang khắt khe nhìn chằm chằm hai người bọn họ.



Cậu biết người phụ nữ này, là người quản lý của Lam Thâm.



Cố Trì nhìn Trần Nguyên khẽ gật đầu, bước vào trong, tiện thể đóng cửa phòng lại, động tác rất thuận thục tự nhiên, giống y như đã từng làm qua vô số lần.



Lúc này đáy lòng của Trần Nguyên sụp đổ.



Ai có thể nói cho chị biết, người đàn ông này là ai không?



Nghệ sĩ nhà chị đã giấu chị là những việc gì vậy!



“Thâm Thâm, em qua đây.” Trần Nguyên nhìn Thời Sênh vẫy tay.



Thời Sênh đặt đĩa thức ăn xuống bàn, rót cho Cố Trì một cốc nước, sau khi bảo cậu ta tùy ý ngồi mới đi đến bên cạnh Trần Nguyên.
Trần Nguyên thu dọn đồ đạc của mình, vội vàng đi vào phòng sách.



Cô vẫn phải bình tĩnh, bình tĩnh.



Cố Trì hình như rất hài lòng với hành động của Trần Nguyên, khóe miệng hơi cong lên, thế nhưng hành động cực kỳ ngắn ngủi đó Thời Sênh căn bản không hề nhìn thấy.



Cố Trì khi ăn không nói chuyện, cả quá trình đều im lặng khiến người khác cảm giác như đang tiến hành một nghi lễ vô cùng long trọng.



Cậu ta đặt bát xuống trước Thời Sênh, đợi Thời Sênh ăn xong mới thu bát đũa cho vào trong hộp.



Thực ra Phượng Từ cũng không nói chuyện gì nhiều, đa phần thời gian đều dùng hành động, cho nên Thời Sênh cũng không cảm thấy có gì ngượng ngập, nhìn Cố Trì thu dọn đồ đạc.



Lúc cậu ta làm việc cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt tuyệt đối không lệch hướng.



“Cố Trì?”



Cố Trì đem tất cả đồ đạc thu vào bên trong xong rồi mới nghiêng đầu nhìn cô, “Sao thế?”



Thời Sênh nhoài người lên bàn, ngẩng đầu nhìn cậu ta tít mắt cười, “Có phải cậu thích tôi rồi không?”



Đôi lông mi cong dài của Cố Trì khẽ rung rung, làn da trắng nõn hơi lướt qua một góc bóng mờ, ánh mắt của cậu ta và Thời Sênh cùng giao nhau, không có bất kỳ sự lẩn tránh nào.



“Thích?” Đáy mắt cậu ta thoáng chút nghi hoặc, “Thế nào là thích?”



Thời Sênh: “…”



Cái quái gì thế?



Không thích thì cậu đến đây chọc ghẹo tôi làm cái gì?



Không đúng, Phượng Từ mà lại không thích bà đây sao?



[… Ký chủ, có phải cô vẫn chưa xác nhận được người này có đúng Phượng Từ không.]



Dựa vào độ đánh hơi của mi, còn có thể sai được sao?



Nhiệm vụ ẩn giấu trước mắt, ai là Phượng Từ?



Hiện giờ cô đang nghi ngờ, mấy cái vị diện ở trước sau của Phượng Từ, đều là Phượng Từ.



[…] Chủ nhân, chúng ta nên thăng cấp rồi, ký chủ sớm đã tìm hiểu rõ đường đi nước bước của ngài rồi.