Boss Là Nữ Phụ
Chương 516 : Ảnh hậu hạng nhất (25)
Ngày đăng: 22:17 28/04/20
“Nắng gắt” tiến vào giai đoạn tuyên truyền với khí thế hừng hực. Sau khi công bố nhân vật của mình, Thời Sênh cũng không tham gia nữa, cho nên mỗi ngày cô và Cố Trì đều rúc lại một chỗ cùng nhau… chơi game.
“Nữ thần, nữ thần ơi, chị mau tới đây.” Lâm Trạch Nam gào toáng lên trong phòng khách.
Cố Trì thong thả ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, Thời Sênh lại nghe thấy thanh âm răng rắc kia.
Vang tới mức mày cô phải nhíu lại, Thời Sênh buông di động, sờ sờ đầu hắn.
Cố Trì chớp mắt, gục đầu xuống tiếp tục chơi game.
Thời Sênh ra khỏi cửa, Lâm Trạch Nam ôm Ipad, thấy thời Sênh đi ra thì lập tức ồn ào: “Nữ thần, có người lại bôi đen chị.”
Thời Sênh: “…”
Cô nhận lấy Ipad, vừa nhìn đã thấy trên đó viết đu đủ thứ như cô tự lăng xê mình thế nào, chỉ là nói có chút khác đi mà thôi.
“Người bôi đen tôi nhiều, đừng hoảng, kệ cho bọn họ bôi đen đi.” Thời Sênh ném Ipad trả lại cho hắn.
Trước kia nguyên chủ đi theo con đường nữ thần dịu dàng, cách đối nhân xử thế tuy rằng không quá khéo léo nhưng cũng không đắc tội nhiều người.
Từ khi Thời Sênh tới, trong lúc vô tình đã đắc tội với vô số người.
“Nữ thần, chị quá tốt rồi. Nếu em mà bị bôi đen như thế thì em nhất định sẽ đánh chết bọn họ.” Lâm Trạch Nam tỏ ra cực kỳ sùng bái.
Người tốt? Cô ư?
Đầu óc của thằng bé này không có vấn đề gì đấy chứ?
“Thân thể của Cố Trì có phải có vấn đề gì không?” Thời Sênh nói sang chuyện khác.
Lâm Trạch Nam nhìn về phía phòng ngủ, lúc đi ra, Thời Sênh đã đóng cửa lại rồi.
“Thân thể của lão đại quả thực không tốt lắm. Anh ấy ăn ngủ nghỉ rất lung tung. Lúc em không ở đây, có khi anh ấy thức suốt đêm, có đôi khi ngủ li bì. Anh ấy…”
“Lâm Trạch Nam.”
Thanh âm của Lâm Trạch Nam im bặt, Cố Trì đã đứng ở cửa tự bao giờ.
Lâm Trạch Nam có cảm giác như ai đó đang bóp chặt cổ mình. “Lão đại…”
“Anh đưa em về.”
Những lời này là nói với Thời Sênh.
Thời Sênh chần chừ một chút rồi chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài cùng Cố Trì.
Thời Sênh đoán hắn không có, cô khoác áo lên, cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài.
Cố Trì túm lấy tay cô, mang theo vài phần lo lắng, hỏi: “Đi đâu?”
“Đi lên lấy máy sấy cho anh. Anh cứ để tóc ướt thế dễ bị cảm lắm.” Thời Sênh cau mày, “Em sẽ quay lại nhanh thôi.”
Cố Trì chần chừ vài giây rồi mới buông tay ra.
Thời Sênh đi lên trên phòng mình mang máy sấy xuống, giúp hắn sấy khô tóc, “Trước kia anh đều không bao giờ sấy tóc à?”
“Quen rồi.” Hắn chỉ có một mình, cũng chẳng bao giờ quan tâm tới bộ dạng mình thế nào.
“Anh cũng không ít thói quen xấu đấy.” Thời Sênh than thở một tiếng, rút ổ cắm, nhét máy sấy vào ngăn tủ.
Cô lật chăn lên, Cố Trì ngồi bên giường nhìn cô.
“Anh không ngủ à?” Thời Sênh muốn dụ dỗ hắn một chút, nhưng cô lại lo lắng cho sức khỏe của hắn nên lại thôi.
Cố Trì đứng dậy, thong thả nói: “Anh sang phòng dành cho khách.”
“Em không ăn thịt anh đâu, mà dù có ăn thì người chịu thiệt cũng là em.” Một người đàn ông vậy mà còn sợ cô.
Tai Cố Trì lại bắt đầu nóng lên, hắn đứng nguyên tại chỗ hơn một phút rồi mới leo lên giường.
Thời Sênh tắt đèn, rúc vào lòng hắn, không có động tác gì quá đáng cả.
Cố Trì ôm cô, sợ cô ngủ không ngon nên cả người cứng ngắc, không dám động đậy.
Thân thể hắn có chút nóng, nhưng hắn lại nhanh chóng áp nó xuống.
Cố Trì mãi không ngủ.
Hắn nhìn người dường như đã ngủ ở trong lòng mình, chậm rãi cọ cọ lên mặt cô rồi kéo chăn đắp lên lưng cho cô.
Hắn cầm lấy di động trên đầu giường, màn hình phản chiếu gương mặt hắn. Vì sợ ảnh hưởng tới Thời Sênh nên hắn tắt hết âm thanh của điện thoại đi, sau đó mới mở game.
Một tay nên không thao tác được, Cố Trì chơi một chút rồi lại vứt máy xuống.
Hắn nhàm chán tắt máy đi, màn hình nhấp nháy hồi lâu.
Lúc trước quả thật Thời Sênh đã ngủ, nhưng cô bị ánh sáng màn hình điện thoại của Cố Trì làm cho tỉnh lại.
Cô mê man ngẩng đầu, ánh mắt Cố Trì mở to, nhìn chằm chằm lên trần nhà, tròng mắt không hề chuyển động chút nào, vừa nhìn đã thấy rất dọa người.