Boss Là Nữ Phụ

Chương 521 : Ảnh hậu hạng nhất (30)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Ngày hôm sau Lam Thanh vừa thức dậy đã bị người của nhà họ Cố tới tận nơi chúc tết, hắn bị dọa tới nhảy dựng người lên.



Trong đầu hắn nghĩ, rốt cuộc đàn yêu quái coi Cố Trì như bảo bối đã không nhịn được, muốn ra tay rồi.



Hắn nhanh chóng dùng đầu óc còn đang hơi đần độn nghĩ ra vài phương pháp hữu dụng để đối phó với bầy yêu quái này.



Nhưng sự thật lại không hề giống như hắn nghĩ.



Lấy Cố lão gia cầm đầu, tất cả đều ân cần thăm hỏi cực kỳ thân thiết với Lam Thanh.



Suốt quá trình, Lam Thanh chỉ biết ngẩn ra.



Không phải tới gây sự à?



Sao không nói sớm, dọa hắn sợ muốn chết!



Không đúng, mới qua một buổi tối thôi mà, đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết sao?



Sao nhóm người này lại có thái độ như đi gặp thân gia vậy?



Cố lão gia tặng vài món đồ, nhưng so với những thứ mà hôm qua Thời Sênh chuẩn bị thì quả thực chẳng bằng một con tép trên mép con mèo.



Đến khi những người này đi rồi, Lam Thanh mới vội lấy di động ra. Hắn định gọi cho Thời Sênh, kết quả, vừa mở máy lại thấy weibo báo mình bị tag một đống.



Từ sau khi hắn công khai thanh minh cho em gái bảo bối của mình, thỉnh thoảng vẫn có người tag hắn, nhưng mà chưa từng bị nhắc liên tục thế này. Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra.



Em gái bảo bối của hắn lại gây ra chuyện gì rồi sao?



Lam Thanh lập tức mở weibo, ngay lập tức đập vào mắt là hai bức ảnh chụp.



Lam Thanh: “…”



Thảo nào đám yêu quái kia lại kéo tới đây.



Thì ra đúng là chuyện do em gái bảo bối của hắn làm ra thật.



Sự kiện lớn đầu tiên của năm nay.



Nam thần có người yêu!



Đối với fan, đây là chuyện đau lòng nhất.



Ngày hôm sau, “Nắng gắt” công chiếu ngày đầu tiên, doanh thu phòng vé phá mốc chín trăm ngàn.




Tâm cơ của Lam Thâm thật sâu.



“Em đi nói chuyện với tác giả.” Ôn Kiều đứng dậy. “Anh Vân An, cảm ơn anh.”



Triệu Vân An mỉm cười.



Ôn Kiều tìm được tác giả nguyên tác, tác giả đang ôm một đống bản thảo vò đầu.



“Tiểu thư Thanh Khâu, có thể quấy rầy chị một chút không?”



Tác giả này có bút danh là Thanh Khâu Nhất Mộng. Lúc tự giới thiệu, cô cũng bảo mọi người gọi mình là Thanh Khâu, vì thế mọi người đều gọi theo bút danh này.



“Cô Ôn.” Thanh Khâu buông tóc ra, xê dịch mấy thứ ở bên cạnh đi, lấy chỗ cho Ôn Kiều ngồi, “Tìm tôi có chuyện gì không?”



Tuổi của Thanh Khâu cũng không lớn lắm nhưng tính cách khá đĩnh đạc, thoạt nhìn là người rất dễ tiếp xúc.



“Em muốn nói với chị về chuyện thêm cảnh quay ấy. Gần đây chị Thanh Khâu đã cho em thêm rất nhiều cảnh quay, em cực kỳ cảm tạ chị đã ưu ái, nhưng làm thế này sợ sẽ ảnh hưởng tới đất diễn của các diễn viên khác?”



Ôn Kiều nói chuyện rất uyển chuyển.



“Cái này là do nam thần bảo tôi thêm mà.” Thanh Khâu trả lời rất ngắn gọn.



“Nhưng đây là tiểu thuyết của chị mà…” Ôn Kiều chần chừ đáp, “Chị cũng không muốn hủy diệt tâm huyết của mình mà, đúng không?”



Thanh Khâu mở to đôi mắt tròn xoe, biểu tình quỷ dị, “Nói với cô Ôn thế này cho vuông nhé, tôi viết tiểu thuyết không phải vì hứng thú gì cả, tôi đang kiếm tiền.”



Không phải tác giả nào cũng có tâm hồn nghệ sĩ.



Thanh Khâu chính là loại tác giả tài hoa mà không có tâm hồn của người nghệ sĩ.



Cô viết văn đơn giản là để kiếm tiền.



Anh nguyện ý bỏ tiền ra, cô nguyện ý viết. Anh xem vui vẻ, cô kiếm được tiền cũng vui vẻ, song phương đều có lợi.



Ôn Kiều ngơ ngác, loại tác giả thực dụng này…



Thật đúng là làm cho người ta không thể thích ứng nổi.



Thanh Khâu lại chậm rãi bổ thêm một câu, “Nam thần cho ta thêm rất nhiều tiền.”



Ôn Kiều: “…”