Boss Là Nữ Phụ

Chương 523 : Ảnh hậu hạng nhất (32)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Tô Mộ Viễn nhìn lại ảnh chụp, góc độ này đúng là cô ta không thể thực hiện được.



Hắn cầm di động, ở trong phòng so so một chút, cuối cùng tìm thấy một cái máy quay mini nhỏ xíu ở trong chậu hoa.



Tô Mộ Viễn trầm mặt ra lệnh cho người đi thăm dò.



Ôn Kiều đã mặc xong quần áo, mặt ra vẻ trấn định, nói: “Tô tiên sinh, chuyện hôm qua chúng ta cứ coi như tình một đêm, ra khỏi cửa này chúng ta coi như không ai biết ai.”



Tô Mộ Viễn cười lạnh, “Cô cho rằng cô có thể ra khỏi cánh cửa này được à?”



“Anh định làm gì…” Chỉ ngủ với nhau thôi mà hắn định giết người diệt khẩu sao?



Một hồi lâu sau, Ôn Kiều mới hiểu ra ý của Tô Mộ Viễn là nói tới đám chó săn.



Không chỉ công khai người trong ảnh còn công khai cả địa chỉ.



Vì thế, chắc chắn bên ngoài có không ít chó săn đang rình.







Ảnh chụp nhanh chóng bị Tô Mộ Viễn cho người hạ xuống, nhưng vẫn không ngăn được người người bàn luận.



Biểu hiện của Ôn Kiều trong “Nắng gắt” cũng bị lôi ra soi.



Ôn Kiều lại lên top search.



Nhưng lần này tít giật cũng không được lâu đã bị đè ép xuống.



#Nghi án Lam Thâm mang thai.#



Thời Sênh vừa nhìn thấy tiêu đề này lập tức sững sờ.



Cô đưa Cố Trì tới bệnh viện kiểm tra định kỳ, không rõ bị ai chụp được, nói hươu nói vượn một hồi liền chụp lên đầu cô cái mũ mang thai.



“Thâm Thâm, chúng ta cần phải nói chuyện.” Bên kia điện thoại, Thời Sênh có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng ken két của Trần Nguyên.



“Chị Trần… em vô tội nha.” Cô và Cố Trì còn chưa lên giường, mang thai cái quỷ gì?



Trần Nguyên cố gắng để mình không phát hỏa, “Em một ngày không lên top đầu thì không thoải mái đúng không? Em không có chuyện gì tốt hơn để lên báo à?”



Nhìn mà xem gần đây cô ấy đã làm những gì chứ?



Sớm hay muộn chị cũng bị bệnh tim vì nghệ sĩ nhà mình mất thôi.



Sểnh ra một cái là hố chết cấp trên.



“Nhưng mà em cũng không bị bôi đen mà…” Thời Sênh biện giải.



Không những không bị bôi đen mà còn được rắc đầy phấn hồng.



Danh hiệu nam thần của cô cũng không phải nói chơi.
“Em thích cái gì, anh đều muốn cho em.”



Thời Sênh thừa nhận, mình bị hắn tán tỉnh đến sắp đổ nghiêng đi rồi.



Chất lượng kịch bản không tệ, rõ ràng không phải do người ta viết ra một cách vội vàng.



Nói cách khác, Cố Trì đã cho người viết bộ này từ rất lâu rồi.



“Anh lấy tiền ở đâu ra?” Đây mới là điểm quan trọng, nhà họ Cố cho hắn tiền nhưng chắc chắn không thể cho nhiều thế này được?



“Anh có công ty mà.”



Thời Sênh: “…”



Anh nói cái gì cơ?



Người này mà cũng có công ty, mà công ty còn chưa phá sản?



“Cũng đủ em tiêu xài tùy tiện.” Hắn lại bổ thêm một câu.



Thì ra Lâm Trạch Nam nói mình là trợ lý của hắn cũng không phải nói lung tung.



Về cơ bản thì Lâm Trạch Nam là người quản lý công ty, Cố Trì là người đưa ra quyết sách.



Cố Trì có năng lực, nhưng hắn không có mục tiêu.



Hiện tại, mục tiêu của hắn chỉ là…



Nuôi được Thời Sênh…



Chờ phim của Ôn Kiều quay xong thì bộ phim này cũng bắt đầu khai máy.



Nhưng Thời Sênh không ngờ, Ôn Kiều cũng tham gia vào dự án phim này.



Người đưa cô ta vào trong đoàn không phải ai khác, chính là Tô Mộ Viễn.



Tô Mộ Viễn và đạo diễn có chút giao tình nên đưa một người vào cũng không phải vấn đề khó khăn gì.



Tuy rằng Cố Trì là nhà đầu tư nhưng hắn cũng không hỏi tới mấy vấn đề này, cho nên đến tận lúc khai máy, Thời Sênh mới biết Ôn Kiều được nhét vào đây.



“Chị Lam, mong hãy chỉ giáo nhiều hơn.” Ôn Kiều lại nhấn thật mạnh bốn chữ “chỉ giáo nhiều hơn”, “Chị Lam chính là mục tiêu phấn đấu của em.”



Đưa người khác trở thành mục tiêu phấn đấu của mình chẳng phải là cố tình khiêu chiến sao?



“Tôi không hay ho gì đâu.” Thời Sênh nhếch miệng cười, đi lướt qua cô ta.



Ôn Kiều nhíu mày, Lam Thâm của kiếp này quá khác với kiếp trước.



Rốt cuộc phải ra tay thế nào đây?