Boss Là Nữ Phụ
Chương 529 : Ảnh hậu hạng nhất (38)
Ngày đăng: 22:18 28/04/20
Mạnh Thi Nhiên.”
Dưới sân khấu im phăng phắc trong vài giây, tầm mắt của không ít người vẫn đang dừng trên người Thời Sênh.
Tất cả mọi người đều nghĩ sẽ là Thời Sênh, kết quả lại là Mạnh Thi Nhiên.
“Bộp bộp bộp…” Vài giây sau, tiếng vỗ tay như thủy triều ào ào vang lên.
Mặt Mạnh Thi Nhiên vốn dĩ còn đang rất khó coi, lúc này liền làm một nụ cười duyên dáng đứng lên.
Cố Trì nắm lấy tay Thời Sênh.
Thời Sênh quay đầu mỉm cười nhẹ với hắn, có một camera vừa vặn bắt được hình ảnh này. Fan của cô còn đang rất bất bình, thấy cảnh này lập tức lại sôi trào.
Trái tim, nháy mắt tung đầy trên màn hình.
Nam thần có hấp dẫn của nam thần, một giây thôi cũng có thể giết được người.
Một giải thưởng Kim Hoa thôi, có tính là gì chứ?
Mục tiêu của nam thần nhà chúng ta chính là giải Oscar.
Oscar +1
Nam thần cố lên, chúng em vĩnh viễn yêu chị.
Lễ trao giải kết thúc, người trong hội trường chậm rãi đi ra ngoài, ở bên ngoài sẽ nhận phỏng vấn của phóng viên nữa.
Bình thường chỉ có người đoạt giải mới đi cửa chính ra ngoài, những người khác đều lựa chọn đi cửa sau.
Thế nên khi Thời Sênh và Cố Trì đều xuất hiện ở cửa chính, ánh mắt của phóng viên đều tập trung vào họ.
“Xin hỏi Lam tiểu thư, cô và Cố tiên sinh khi nào sẽ cử hành hôn lễ?”
“Xin hỏi Lam tiểu thư, tại sao cô lại lựa chọn ở bên Cố tiên sinh?”
“Lam tiểu thư, xin hỏi…”
Đủ mọi vấn đề hỗn tạp, có ý tốt cũng có ý muốn chọc gậy bánh xe.
Thời Sênh không muốn trả lời vấn đề của mấy người này, dưới sự hộ tống của đoàn bảo an, nhanh chóng ra ngoài.
Nhưng đột nhiên, Cố Trì lại cầm lấy micro của một phóng viên, toàn bộ đám phóng viên khác đều yên lặng.
“Tôi và Lam Thâm sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối năm nay, cảm ơn mọi người đã quan tâm.” Cố Trì nói xong liền trả lại micro cho phóng viên kia, che chở Thời Sênh ra ngoài.
Lúc đi ngang qua chúng fan, Thời Sênh và Cố Trì lại dừng lại. Một đám phóng viên nhìn fan và Thời Sênh nói chuyện rất vui vẻ với ánh mắt quỷ dị.
Bọn họ còn không bằng một đám fan sao?
Không đúng, vừa rồi Cố Trì nói cái gì ấy nhỉ?
Sao nữ phụ còn diễn nhiều hơn cả nữ chính thế này?
Nam chính làm sao thế?
Nữ chính bị bắt nạt thành thế kia mà cũng không đứng ra bênh vực?
Nữ phụ không phải dịu dàng, tốt bụng sao? Sao nhìn lại thấy không đúng tí nào?
Tuy rằng diễn nhìn rõ là dịu dàng, hiền huệ, nhưng lại làm cho khán giả có cảm giác khí thế bức người.
Nữ chính nhận được đồng tình, nam chính bị ghét bỏ, nữ phụ bị ăn chửi.
Ôn Kiều xem bình luận trên mạng, cười tự giễu: “Em không ngờ đây là thâm ý khi cô ta cho em thêm diễn nhiều như thế.”
Ôn Kiều được thêm diễn rất nhiều, nhưng trên cơ bản chỉ là nói mấy câu hoặc làm mấy động tác, mới nhìn thì chẳng có gì, nhưng xem liên tục sẽ khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Người đàn ông bên cạnh Ôn Kiều hơi ngẩng đầu: “Đưa vào tay cô ta, thế này cũng không tính là dọa người.”
Ôn Kiều nhìn Tô Mộ Viễn, biểu tình khó chịu, “Ý anh là em không bằng cô ta?”
Tô Mộ Viễn nghĩ nghĩ liền gật đầu.
Nháy mắt, Ôn Kiều nổi lên một cỗ không cam lòng, rồi sẽ có ngày cô ta còn siêu việt hơn cả Lam Thâm.
Lam Thâm, chờ xem.
Bởi vì bộ phim này nhận được bình luận kém nên một ít dự án tính mời Ôn Kiều bắt đầu khéo léo từ chối.
Tô Mộ Viễn phải sử dụng tài nguyên của công ty mới có thể giúp Ôn Kiều giữ lại một vài mối.
Nhưng nội dung hoàn toàn không được như Ôn Kiều muốn.
Nhưng nếu không nhận thì đừng mong đóng phim gì nữa.
Chấm dứt một ngày công tác, Ôn Kiều lê tấm thân mệt nhọc về nghỉ ngơi.
Cửa thang máy vừa mở ra, người bên trong khiến Ôn Kiều phải ngẩn người.
“Ôn Kiều, đã lâu không gặp.” Giang Bách Vũ đi từ trong thang máy ra, cười cực kỳ nho nhã.
Đối với tên khốn làm hại đời mình ở kiếp trước này, Ôn Kiều tất nhiên không có hảo cảm gì.
Cũng chỉ có thể trách cô ta đời trước mắt mù nên mới thích kẻ như hắn.
Ôn Kiều lạnh mặt đáp, “Giang tiên sinh, vui lòng cho tôi qua.”
“Ôn Kiều.” Giang Bách Vũ ngăn cô ta lại, trên mặt bày ra vẻ thâm tình, “Không cần tỏ ra xa lạ như thế chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng nhau diễn chung, cũng coi như là bạn bè đi.”
Ôn Kiều vòng qua Giang Bách Vũ định bước vào, nhưng thân mình cao lớn của Giang Bách Vũ đã chắn trước thang máy, “Ôn Kiều, tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm.”