Boss Là Nữ Phụ
Chương 534 : Ảnh hậu hạng nhất (42)
Ngày đăng: 22:18 28/04/20
Xong cảnh trên giường, lúc thu thập giường chiếu, nhân viên của đoàn làm phim nhìn thấy dấu vết bên trên thì nhất thời biểu tình trở nên khác lạ.
Nhưng cũng chẳng nói gì ra ngoài, đã có rất nhiều nghệ sĩ đã phải chịu thiệt thòi với những cảnh diễn này, vì có thể diễn tiếp nên cũng không nhiều người quá để tâm.
Ôn Kiều không muốn quay tiếp nhưng nếu phá hủy hợp đồng thì phải bồi thường. Cô ta lấy đâu ra tiền mà đền, vì thế chỉ có thể kiên trì quay tiếp.
Sau còn có một cảnh diễn tắm uyên ương nữa, lần này là ở trong bồn tắm lớn.
Bên trong bồn tắm là sữa và cánh hoa, camera không thể nào quay được bất cứ cái gì ở dưới mặt nước, mà tư thế thân mật cũng gợi mở hơn trên giường rất nhiều.
Diễn xong cảnh cuối, Ôn Kiều lập tức rời khỏi đoàn làm phim.
Cô ta đi trên đường một cách không có mục đích, trên đường náo nhiệt càng làm cho lòng cô ta lạnh lẽo từng chặp.
Cô ta nghĩ ông trời cho mình sống lại một lần là cho mình cơ hội báo thù, không nghĩ kết cục lại là thế này.
“A a a, đã bắt đầu rồi, đã sắp bắt đầu rồi.”
Ôn Kiều bị người ta đẩy mấy cái, một đám con gái hấp tấp chạy về một phương hướng.
Ôn Kiều đi tới đó nhìn, đây là một quảng trường, trên quảng trường dựng một sân khấu.
Ôn Kiều đi theo dòng người tới trước sân khấu.
Cô ta nhìn thấy cô gái trên sân khấu với hào quang vạn trượng.
Buổi giao lưu với người hâm mộ của Lam Thâm.
Lam Thâm…
Là người mà cô ta từng thề sẽ siêu việt hơn.
Lúc này, cô ấy đã đứng trên vũ đài quốc tế, trở thành siêu sao cấp quốc tế, đi chỗ nào cũng hấp dẫn ánh mắt của ngàn vạn người.
Còn cô ta thì sao?
Chỉ có thể quay loại phim dơ bẩn và thấp kém kia.
Vì sao sự tình lại biến thành như thế?
Cô ta nhìn người trên sân khấu, lặng lẽ rơi lệ, nhưng nước mắt không hề có hối hận, chỉ có không cam lòng.
Bên tai không ngừng truyền tới thanh âm ồn ào, náo nhiệt.
“Nam thần, nam thần, yêu không có điểm dừng, suốt đời đi theo.”
“Nam thần, nam thần, em yêu anh!”
“A a a! Nam thần nhìn tôi, nam thần dịu dàng quá, lúc cười lên rất đẹp trai.”
Kết thúc buổi gặp gỡ fan, Thời Sênh đầu choáng mắt hoa quay về hậu trường.
Cố Trì chờ cô ở hậu trường, vội vàng đỡ cô.
Tuy rằng không tiện nhưng Thời Sênh vẫn bị ăn đậu hũ tới mệt, lá gan của Cố Trì giờ còn lớn hơn trước kia nhiều.
Nhưng khi Thời Sênh trêu chọc hắn, hắn vẫn tỏ ra ngượng ngùng.
“Thoải mái không?” Thời Sênh ghé vào lòng Cố Trì, cười hỏi hắn.
Sắc mặt Cố Trì hơi đỏ, dục vọng trong mắt càng ngày càng đậm, nhỏ giọng nói: “Thâm Thâm, nhanh hơn một chút được không?”
“Nhưng tay mỏi.” Thời Sênh dừng tay, trừng mắt ác liệt nói.
Hơi thở Cố Trì dồn dập, hắn chôn mặt trong hõm cổ cô, nói: “Vậy… Bỏ đi.”
Thời Sênh cười phì lên hai tiếng, Phượng Từ nhà cô phải thế này mới đúng.
Thẹn thùng và đáng yêu.
“Ting ting!” Chuông cửa bị ai đó ấn rộn lên.
Cố Trì ôm chặt Thời Sênh, “Không mở cửa cho họ.”
Thời Sênh buồn cười trong lòng, hôn lên mặt hắn mấy cái, “Đừng làm loạn nữa.”
Cố Trì lật người cuốn chặt chăn.
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh đi vào buồng sửa sang một hồi mới ra mở cửa.
“Chúc mừng năm mới, bảo bối!” Lam Thanh cầm một bó hoa lớn, tươi cười xông vào.
Sau còn có một hàng dài người của nhà họ Cố.
Thời Sênh: “…”
Cố Trì không thích về nhà, thế nên nhà họ Cố chuyển luôn chiến trường sang bên này.
Hằng năm, cứ tới đêm giao thừa, đám xác sống này sẽ luôn tới quấy rầy cô và Cố Trì.
Thời Sênh thở dài, để bọn họ tiến vào. “Ông, ba, chúc mừng năm mới…”
“Còn anh thì sao?” Lam Thanh không vui, rõ ràng hắn là người đầu tiên chúc mừng cơ mà.
“Anh, chúc mừng năm mới.” Thời Sênh ôm Lam Thanh một chút, cuối cùng Lam Thanh mới chịu vui vẻ, đi vào trong bếp chuẩn bị đồ.
Thời Sênh vào phòng ngủ lôi Cố Trì dậy, để hắn tắm táp một chút rồi ra ngoài.
Những người lớn thì ngồi trên sô pha, người không có ghế ngồi thì ngồi bệt luôn dưới nền nhà.
Trong phòng khách đều trải thảm nhung, lại có máy sưởi nên ngồi dưới đất cũng không bị lạnh.
Nhưng nếu để người bên ngoài biết, những người ở bên ngoài có thể làm cho trời rung đất chuyển này lại chịu ngồi trên nền nhà ở đây thì chắc sẽ kinh ngạc tới rơi cả hàm.