Boss Là Nữ Phụ

Chương 538 : Nhân yêu thù đồ (3)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Trên con đường nhỏ trong rừng, một nữ nhân khoanh hai tay trước ngực, thong thả bước đi.



Mái tóc đen tùy ý buộc phía sau, nhìn rất sạch sẽ gọn gàng, khóe miệng hơi hơi cong lên, vẻ mặt lười biếng, mang theo vài phần phóng khoáng, lưu manh.



Phía sau cô có vài người đi theo, thi thoảng lại chỉ chỉ trỏ trỏ cô.



"Là nàng sao?"



"Khí chất không giống lắm..."



"Hay là bắt lại trước?"



"Ngươi đùa đấy à, nàng giết nhiều người như vậy, chúng ta làm sao mà bắt được nàng. Ta thấy nên về gọi người thì hơn..."



"Có lý, các ngươi đi theo nàng, tavề gọi người."



Một người trong số đó rời đi, ngay khi những người còn lại chuẩn bị đi theo, bóng người vừa rồi còn cách bọn họ không xa lại đột nhiên biến mất.



Mấy người đó lập tức lao ra, xem xét bốn phía.



Nhưng ngay cả bóng ma cũng không nhìn thấy.



Mấy người hai mắt nhìn nhau, cô lại có thể biến mất trong chớp mắt dưới sự giám sát của bao nhiêu người thế này.



"Ha!"



Âm thanh lảnh lót vang lên bên cạnh.



Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn về phía một cây đại thụ bên cạnh, cành lá rậm rạp, không thấy gì cả.



Mấy người thật cẩn thận tới gần đại thụ, ngửa đầu nhìn lên.



Nữ nhân mặc váy đen ngồi trên thân cây, hơi hơi lắc chân, làn váy thêu hoa văn màu đỏ, thoáng lóe sáng theo cử động của cô.



"Các ngươi ngại mạng quá dài à?" Thời Sênh chống vào thân cây, cụp mắt nhìn đám người phía dưới, ngữ khí kiêu ngạo tự tin.



Mọi người: "..."



Chạy!



Mấy người cực kỳ ăn ý, xoay người ngự kiếm xông lên không trung nhanh như chớp.



Thời Sênh: "..." Này cũng quá không có cốt khí.



Còn không nói được một câu hung ác nào!!
Hắn tiếp một chưởng như vậy, kinh mạch trong thân thể lại đều bị chấn động đến mức có dấu vết vỡ vụn.



Thời Sênh cầm thiết kiếm lật xem, vẻ mặt khó hiểu, hiển nhiên cô không biết kiếm của mình quá lợi hại như vậy.



Thực lực nam nhân này không thấp, vừa rồi cô cũng không dùng nhiều linh lực, nhưng qua thiết kiếm, uy lực phát ra lại lớn hơn vài lần.



Kiếm lợi hại của ta.



Thiết kiếm: "..." Dù gì tôi cũng vừa thăng cấp mà?



"Làm tốt lắm." Thời Sênh cười tủm tỉm sờ sờ thiết kiếm.



Vũ khí để vênh váo phiên bản 2.0.



"Sư thúc..."



"Sư thúc, ngài không sao chứ?"



Đám đệ tử Vạn Thần Tông bị đánh bay, đều đứng lên vọt tới bên người Vô Trần.



Vô Trần đè nén máu tanh đang dâng lên yết hầu, thần sắc nặng nề hơn vừa rồi rất nhiều, "Kết trận."



Nghe vậy, đệ tử Vạn Thần Tông lập tức tản ra, vây quanh Thời Sênh trong ba tầng ngoài ba tầng.



Nhưng trận pháp của bọn họ còn chưa bắt đầu, người ở giữa lại không thấy.



Thiểu năng, chẳng lẽ lão tử lại chờ các ngươi kết trận sao?



Vô Trần ngẩng đầu nhìn nữ nhân ngồi trên thiết kiếm, đáy mắt thoáng có cảm xúc khác thường.



Ngay tại lúc hắn ngây người, một bóng sáng màu tím rơi từ không trung xuống.



Cảm giác nguy hiểm nổi lên trong lòng Vô Trần.



"Lùi lại."



Mọi người đồng thời chạy về phía sau.



"Ầm!"



Tiếng nổ mạnh phía sau làm bọn họ rợn tóc gáy, sức mạnh khiến người ta sợ hãi đuổi theo từ phía sau, mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt lưng áo.



Tất cả mọi người đều dùng hết sức bay về phía xa.