Boss Là Nữ Phụ

Chương 541 : Nhân yêu thù đồ (6)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Không phải hắn.



Thời Sênh buông Vô Trần ra.



Phượng Từ sẽ không sinh ra sự kháng cự lớn như vậy đối với linh lực của nàng.



Vậy đâm trước mấy kiếm cũng được.



Vô Trần vừa mới hồi phục một chút, lại thấy nữ nhân đối diện, không biết rút từ chỗ nào ra một thanh trường kiếm, tư thế như đang chuẩn bị đâm hắn.



"Tiểu hồ yêu, đợi chút!" Vô Trần vội lên tiếng, tiểu hồ yêu này bạo lực lên rất đáng sợ.



Nhưng Thời Sênh cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, trường kiếm đâm tới không chút do dự.



Vô Trần ngã ngửa người về phía sau, cả người văng ra khỏi thiết kiếm, rơi xuống phía dưới.



Phía dưới là một rừng cây, Vô Trần ngã thẳng vào tán cây tươi tốt, nện "bịch" một cái xuống đất.



Rơi đến choáng váng đầu óc.



Hắn hoa mắt bò dậy, chợt thấy một đôi đồng tử màu vàng sẫm to bằng quả đấm.



Một con hổ màu vàng kim đứng ở cách hắn vài bước, đang quay đầu nhìn hắn.



Hắn cứng người lại, một chân còn quỳ trên mặt đất, tư thế hơi quái dị.



"Graoooo!" Đột nhiên con hổ gầm lên một tiếng, lưng hơi hơi cong lên.



Đây là dấu hiệu tấn công.



Tay Vô Trần thong thả sờ ngọc bội bên hông.



Ngay tại lúc tay hắn chạm đến ngọc bội, con hổ lại cụp đuôi, "ngaoooo" một tiếng, rồi nhảy vào lùm cây bên cạnh, trong nháy mắt liền biến mất ở trước mặt Vô Trần.



"Giờ đến con hổ ngươi còn đánh không lại, ngươi xác định muốn chạy sao?" Sau lưng vang lên giọng nói gay gắt.



"Ngươi muốn đâm chết ta. Ta không chạy, chẳng lẽ chờ ngươi đâm?" Vô Trần nhịn không được đốp lại.



"Ta cũng sẽ không đâm chết ngươi." Dù sao ngươi còn có tác dụng.



Vô Trần: "..." Trước kia hắn cảm thấy mình rất dễ khiến người khác ghét, hiện tại mới phát hiện, thật ra hắn cũng không đáng ghét lắm.



Có điều như vậy mới càng thú vị hơn.



Vô Trần quay đầu nhìn về phía tán cây phía sau, "Ngươi muốn như thế nào?"




Những con yêu quái hắn từng gặp, nếu không phải là ăn thịt người thì chính là ăn thịt sống, trước giờ chưa từng thấy yêu quái nào húp cháo như vậy.



Vô Trần tò mò, "Tiểu Y, lúc trước vì sao ngươi lại chọc tới người Nhạc Dương Tông?"



"Tập thể chó dại."



Vô Trần: "???"



Tập thể chó dại là sao?



Cái đó có liên quan gì đến vấn đề hắn hỏi?



"Các ngươi muốn làm gì?"



Tiếng kêu của nữ hài tử từ bên cạnh truyền đến. Bởi vì tới gần thành trì, người lui tới trên quan đạo dần nhiều hơn, nghe tiếng này, tất cả mọi người lập tức đều tập trung chú ý đến bên này.



Mấy đại hán đang bắt một cô nương, túm trên kéo dưới.



Nói năng bẩn thỉu khó nghe.



Cô nương là con gái của chủ quán. Chủ quán đứng bên cạnh, lo lắng sợ hãi kéo bọn hắn, nhưng rõ ràng không có hiệu quả.



Thời Sênh thản nhiên liếc bên kia một cái, cụp mắt tiếp tục uống cháo.



Đi theo nàng một thời gian, Vô Trần phát hiện tiểu hồ yêu này dù làm gì, đều là vẻ định liệu trước, bộ dạng kiêu ngạo ngông cuồng.



Không phải bày mưu nghĩ kế như người bình thường, mà là một loại --



Ngạo thị quần hùng, ông đây không sợ ai hết, dáng vẻ như ‘không phục thì tới đây’.



Nhưng trước giờ cô cũng không quan tâm ai, chỉ cần người ta không có gì xung đột với cô, người khác tươi cười với cô, cô cũng sẽ tươi cười đáp lại.



Người khác cho cô một phân thiện ý, nếu tâm trạng cô tốt có lẽ sẽ tặng lại mười phần thiện ý.



Nhưng mà có đôi khi lại giống hiện tại, hờ hững không quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt.



Trong lòng cô không có nghĩa lớn gì, cô có quy tắc của chính mình.



Đáng tiếc, hắn cũng không biết quy tắc của cô là gì.



Thật là một tiểu hồ yêu kỳ quái.



Vô Trần càng lúc càng cảm thấy hứng thú với Thời Sênh.