Boss Là Nữ Phụ
Chương 551 : Nhân yêu thù đồ (16)
Ngày đăng: 22:18 28/04/20
Hôm sau, lúc Thời Sênh tỉnh lại, cả người đều mờ mịt.
Vì sao... Thanh Hàn lại trở nên to lớn như vậy?
Cảnh vật bốn phía đang nhanh chóng lui về phía sau, cô được ôm vào trong ngực, vô cùng ấm áp, hoàn toàn không cảm thấy lạnh một chút nào.
Thời Sênh dùng móng vuốt lay lay tay của Thanh Hàn.
Thanh Hàn theo bản năng nhéo nhéo móng vuốt của cô, sau đó phản ứng lại, cúi đầu nhìn cô.
"... Ta biến thành thế này từ lúc nào?" Cô lại không có chút cảm giác nào, thật đáng sợ.
"Lúc gần sáng." Giọng nói của Thanh Hàn bị gió thổi hơi tản ra, "Ta sẽ nghĩ cách làm cho ngươi khôi phục trở lại."
Móng vuốt của Thời Sênh cào đến cào đi trong lòng bàn tay hắn, trong lòng lại như tan vỡ.
Quả nhiên người và yêu không thể yêu nhau.
Gặp báo ứng rồi!
Thanh Hàn sờ sờ sống lưng của cô. Bộ lông mềm mại, cọ vào tay vô cùng trơn trượt, hắn nhịn không được sờ nhiều thêm hai cái.
Cho dù là yêu quái cũng không bỏ được bản tính của yêu, Thời Sênh thoải mái hừ hừ, "Sờ thêm hai cái nữa đi."
Thanh Hàn: "..."
Trong đầu hắn không kiềm chế được nghĩ tới khi cô trong hình người, nằm ở trong ngực mình, bảo hắn sờ thêm hai cái.
Thanh Hàn chỉ cảm thấy máu dồn lên đầu, sôi trào trong cơ thể.
Hắn vội vàng rút tay lại, ôm chặt lấy cô, nhanh chóng chạy về phía trước.
Thời Sênh cọ tới cọ lui trong ngực hắn, nếu có thể lăn lộn, thì lúc này nhất định Thời Sênh sẽ lăn qua lăn lại cầu vuốt ve.
Cả người đều khó chịu.
Muốn được xoa xoa.
Cuối cùng Thời Sênh chỉ có thể tự lực cánh sinh, dùng móng vuốt gãi cho mình.
Nhưng mà cô không thể gãi ra đằng sau được.
"Thanh Hàn, ngươi mau gãi gãi giúp ta đi, khó chịu quá." Thời Sênh dùng móng vuốt chọc chọc Thanh Hàn.
Móng vuốt mũm mĩm, vỗ vào tay hắn, rất mềm mại.
Thanh Hàn thở dài, "Chỗ nào?"
"Trên lưng." Ngứa ngáy quá!
Làm một con thú đáng sợ như vậy đấy.
Thanh Hàn nhẹ nhàng gãi gãi trên lưng cô.
"Thanh Hàn sư tôn, Vô Tịnh xin cầu kiến." Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Giọng nói này là của cái vị trưởng môn kia, Thời Sênh vẫn còn nhớ.
Thanh Hàn túm Thời Sênh kéo xuống dưới, "Đợi ở chỗ này, không được đi ra khỏi đây."
Ngươi bảo lão tử không đi ra, thì lão tử liền không đi ra chắc?
Lão tử không làm theo đấy!
Thời Sênh nhảy xuống giường, đi theo sau Thanh Hàn.
Lúc Thanh Hàn đi ra cửa đã đặt cấm chế ở trên cửa. Thời Sênh đột nhiên đụng vào một cái lá chắn trong suốt, ngồi phịch xuống mặt đất lạnh lẽo.
Thanh Hàn đứng ngoài cửa liếc nhìn cô một cái, xoay người rời đi.
Thời Sênh: "..."
Ô, thiểu năng nhà mình trâu bò nhỉ.
Kiếm của ông đâu?
Thiết kiếm đột nhiên xuất hiện, nhưng mà Thời Sênh phát hiện mình cũng không thể cầm được thiết kiếm.
Rốt cuộc tại sao cô lại phải làm một con cầm thú?
Con mẹ nó lúc nào mới có thể khôi phục hình người chứ!
Thanh Hàn ra gặp chưởng môn. Toàn bộ quá trình Thanh Hàn đều lạnh lùng nghe. Chưởng môn báo cáo xong, cũng không biết rốt cuộc Thanh Hàn có ý gì, không khỏi có chút thấp thỏm.
Vạn Thần Tông chỉ có vị sư tôn này là lợi hại nhất, là bảo bối trấn tông.
Nhưng mà vị đồ đệ kia của hắn...
Suốt ngày đi gây chuyện thị phi, quả thật chính là con sâu làm rầu nồi canh của Vạn Thần Tông.
Lần này ban đầu cũng là mầm họa hắn tự gây ra. Chưởng môn cảm thấy mình không làm sai. Từ trước đến nay sư tôn đều rất hiểu lý lẽ, nhất định hắn có thể hiểu cho mình.
Tự an ủi mình trong lòng xong, tâm lý của chưởng môn mới dễ chịu hơn một chút. Hắn đang chuẩn bị nói vài câu, bên tai bỗng nhiên vang lên một tiếng thật lớn.
"Ầm!"
Mặt đất run rẩy, chưởng môn cùng Thanh Hàn cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Tòa nhà mới vừa rồi vẫn còn ở đây, bây giờ lại không cánh mà bay.
Sắc mặt của Thanh Hàn khẽ biến, thân hình chợt lóe, đi thẳng sang bên kia.
Chưởng môn đuổi theo sát phía sau, gương mặt cũng có chút căng thẳng, lại có người dám đến chỗ của sư tôn làm càn sao.
Ai to gan như vậy!