Boss Là Nữ Phụ

Chương 553 : Nhân yêu thù đồ (18)

Ngày đăng: 22:18 28/04/20


Trong phòng, Thời Sênh nằm trên đùi Thanh Hàn, móng vuốt ấn tới ấn lui trên bụng.



Ánh mắt lại có chút lơ đãng, rõ ràng là đang thất thần.



Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là câu hỏi.



Nữ chính đại nhân lại tới nơi này?



Nữ chính đại nhân lại tới nơi này?



[Thanh Hàn là nhân vật quan trọng, nữ chính đến nơi này thì có cái gì sai?] Hệ thống khinh bỉ Thời Sênh.



Không đúng, mi mau đưa cốt truyện cho ta!



[Đổi ba nghìn điểm tích lũy.]



Mẹ kiếp sao mi không đi cướp luôn đi?



[Năm nghìn!]



Cút, lão tử không cần.



[Ký chủ, cô thật sự không cần sao?]



Cút!



[...] Ký chủ quá keo kiệt.



"Làm sao vậy."



Thanh Hàn nhìn tiểu hồ ly đột nhiên cắn ngón tay của hắn, có chút khó hiểu, vừa rồi hắn cũng có trêu chọc gì nàng đâu.



Đầu lưỡi của Thời Sênh liếm quanh trên ngón tay của hắn, sau đó xoay đầu vào trong bụng hắn, cuộn tròn lại ngủ.



Thanh Hàn: "..."



Nàng lại giận dỗi gì thế.



Thời Sênh đang thầm ngẫm lại nội dung cốt truyện trong đầu.



Nhưng có ngẫm thế nào cũng cảm thấy máu chó.



...



Từ lúc nữ chính đại nhân đến, phạm vi hoạt động của Thời Sênh lại càng nhỏ.



Nhưng mà cô cũng không muốn đi ra ngoài, giường của Thanh Hàn rất có ích đối với cô.



Cho nên dưới sự giám sát của Thanh Hàn, Thời Sênh mỗi ngày đều là ngủ, ngủ và ngủ.



Kết thúc một ngày tu luyện, Thời Sênh nhảy từ trên giường xuống, sắc trời cũng đã tối, mà vẫn không thấy Thanh Hàn đâu.



Thời Sênh vểnh đuôi lên đi vài vòng, Thanh Hàn vẫn chưa trở về.



Không phải là lại lạc đường chứ?



Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy vô cùng có khả năng này.



Thời Sênh nhảy từ cửa sổ ra ngoài, trước tiên đi đến mấy chỗ mà Thanh Hàn thường đi nhìn thử.



Không có nhìn thấy người đâu, Thời Sênh không khỏi khó hiểu, lạc đường thật à?
"Tại sao không có, chàng gả cho ta không phải là có rồi sao."



"Ngủ."



"Không ngủ được, chúng ta thật sự có thể tiếp tục chuyện vừa rồi."



Thanh Hàn: "..."



...



Thời Sênh ngủ đến mơ mơ màng màng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng người ồn ào ở bên ngoài.



Cô từ từ ngồi dậy, chân nhỏ bé ngắn ngủn, đuôi to ở phía sau mông.



Lại con mẹ nó biến thành cầm thú.



"Đừng đi ra nhé." Thanh Hàn sờ sờ đầu của cô, thấp giọng dặn dò một tiếng.



Gương mặt Thời Sênh mờ mịt.



Tình huống gì đây?



Thanh Hàn mở cửa đi ra ngoài, âm thanh bên ngoài bỗng nhiên ngừng lại.



"Thanh Hàn sư tôn." Chưởng môn rất cung kính hành lễ.



Tầm mắt lãnh đạm của Thanh Hàn đảo qua từng người, "Chuyện gì mà có tiếng động ồn ào lớn như thế."



"Thanh Hàn sư tôn, xin hỏi có phải là ngài có mang theo một con hồ yêu trở về hay không." Chưởng môn kiên trì hỏi.



Thanh Hàn nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm.



"Bên trong tông có đệ tử bị moi tim mà chết." Không dấu vết bổ sung một câu, "Sư tôn, ngài không nên bị hồ yêu mê hoặc."



"Xin sư tôn giao hồ yêu ra."



"Xin sư tôn giao hồ yêu ra."



Những người đi theo chưởng môn tới cửa, đồng loạt quỳ lên trên mặt đất.



Giọng nói chỉnh tề có thứ tự, giống như đã từng luyện tập qua.



"Chết vào lúc nào?" Thanh Hàn không có nửa phần kinh hoảng, chỉ là trấn định hỏi.



Sắc mặt của chưởng môn vô cùng ngưng trọng, "Đêm qua giờ tý."



"Việc này không liên quan gì tới nàng, ta có thể làm chứng." Hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ bị những người này phát hiện, nhưng mà không nghĩ tới lại nhanh như vậy.



"Sư tôn!" Chưởng môn vô cùng kinh ngạc.



Hắn lại thật sự bao che cho hồ yêu kia.



"Sư tôn, người và yêu không cùng đường, ngài không nên làm chuyện sai lầm."



"Sư tôn, xin ngài giao hồ yêu ra."



"Sư tôn, mạng người trên tay con hồ yêu kia nhiều vô số, ngài không nên dễ dàng tin nó."



"Sư tôn..."