Boss Là Nữ Phụ

Chương 575 : Ranh giới (8)

Ngày đăng: 22:19 28/04/20


Thời Sênh ngồi ở trong xe, chống cằm nhìn cảnh sắc tiêu điều bên ngoài. Diệp An đã dỗ Diệp Nhiên ngủ, vết thương trên tay cũng được nó băng bó một cách tùy tiện.



Diệp An nhìn Diệp Nhiên trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Chị, bây giờ ai cũng trở nên đáng sợ như thế sao?”



“Con người lúc nào chẳng đáng sợ.” Giọng của Thời Sênh đều đều, không có một chút ngữ điệu tình cảm nào.



Diệp An ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt càng thêm mờ mịt. Nhớ lại, đến ba mẹ còn vứt bỏ anh em nó thì hành động của đám người kia cũng chẳng có gì khó giải thích.



Nó căm ghét mạt thế.



Nếu không có mạt thế, nó vẫn là bảo bối được ba mẹ nâng niu trong tay.



Em gái cũng không phải chịu khổ thế này.



Nhưng chẳng được như mong ước.



Mạt thế đã tới rồi.



“Xin hỏi…” Thanh âm tới từ phía bên đầu chỗ Diệp An, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.



Mộc Hâm kinh ngạc nhìn nữ sinh ngồi ở ghế phụ.



Đầu óc chuyển động vài vòng, sau đó mới nghĩ ra được một cái tên.



Cảnh Hề.



Diệp An ôm chặt Diệp Nhiên theo bản năng, lùi về sau, nhỏ giọng hỏi: “Chị hỏi chuyện gì?”



Mộc Hâm nhìn Thời Sênh nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được.



Trong tình huống khi ấy mà cô gái này lại không chết.



Vì Mộc Hâm có chút ghen tị với Cảnh Hề từ tận sâu trong lòng nên lúc đó cô ta mới không ngăn cản.



Cô ta không ngừng tự thôi miên mình rằng khi đó Cảnh Hề bị xác sống cào, cho dù mang theo thì cô ấy cũng sẽ biến thành xác sống mà thôi.



Nhưng hiện tại, cô ta lại gặp được Cảnh Hề.



Còn không bị biến đổi thành xác sống.



Thời Sênh nghiêng đầu nhìn nữ chính đại nhân.



Cùng với hình thức trốn truy sát cấp cao của cô tăng lên một bậc thì khả năng tan vỡ của nam, nữ chính cũng tăng lên một bậc.



“Cảnh Hề…” Mộc Hâm thì thào một tiếng.
Thời Sênh giơ tay hạ cửa kính xuống, tức giận mắng: “Có bệnh thì uống thuốc, trị không hết thì tự tử, tìm tôi làm gì?”



Người đàn ông nghẹn họng.



Cô gái này sao nói chuyện lại gai góc thế?



Một hồi lâu sau, người đàn ông mới lên tiếng, “Cô gái, là thế này… Nơi này của cô có sữa bột phải không?”



Thời Sênh vẫn rất tức giận: “Liên quan gì tới anh?”



“…” Không phải lời của cô gái này có gai, mà là toàn thân đều cắm gai, hắn hít sâu một hơi: “Trong đội ngũ có hai đứa trẻ, chúng còn nhỏ quá, cần một ít sữa, chúng tôi có thể dùng đồ ăn để trao đổi với cô.”



“Không đổi, tạm biệt.”



Thời Sênh nói xong liền kéo cửa kính lên, người đàn ông nhanh nhẹn lấy tay chèn vào, bị đau tới mặt mày nhăn nhó.



“Cô gái, đây là cứu mạng người, nếu có có nhiều thì phiền cô…”



“Tôi nói không có…” Thời Sênh đẩy tay hắn ra ngoài rồi kéo kính lên.



Sữa bột còn lại chỉ đủ cho Diệp Nhiên ăn trong nửa tháng, lấy đâu ra cho người khác nữa.



Người đàn ông ôm tay đứng bên ngoài một lát rồi rời đi, kết quả không bao lâu lại mang theo mấy người khác tới.



Cửa kính lại bị gõ vang.



Thời Sênh không bình tĩnh nổi nữa, cô mở cửa bước xuống.



Đối phương còn chưa kịp nói gì thì đã thấy cô gái xuống xe, giọng nói đầy kiêu ngạo. “Muốn sữa bột chứ gì? Được, tới đây, ai trong các người đánh thắng ông đây thì sẽ cho các người sữa bột.”



Không tin không dứt điểm được đám người này.



Cô xắn tay áo, sau đó rút thiết kiếm từ trong xe ra, đóng cửa xe “rầm” một cái.



Mọi người: “…”



Đây là muốn triển khai phương thức gì?



Bọn họ còn chưa kịp đàm phán mà đã phải đánh nhau rồi sao? Có cần thô lỗ vậy không hả cô gái?



Vài người đưa mắt nhìn về phía người đàn ông có khí thế không giống người thường.



Ánh sáng hơi mờ nên Thời Sênh cũng không nhìn rõ hắn có bộ dáng quỷ gì, chỉ biết người này rất cao, khí chất cực kỳ mạnh mẽ.