Boss Là Nữ Phụ

Chương 578 : Ranh giới (11)

Ngày đăng: 22:19 28/04/20


Diệp An không rõ mình ngất đi từ lúc nào, khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng rất sạch sẽ.



Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng rất nóng, toàn thân nó đầy mồ hồi như vừa mới ngâm mình trong nước ra vậy.



Em gái…



Diệp An nhìn xung quanh theo bản năng.



Thời Sênh ôm Diệp Nhiên ngồi ở một góc, hai tay đang nhéo nhéo mặt Diệp Nhiên. Diệp Nhiên kêu a a y y, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khanh khách.



Diệp An thở phào một hơi.



“Ục ục ục…” Nó còn chưa nói gì thì bụng đã phát ra một loạt tiếng kêu đòi ăn.



Thời Sênh ngừng véo má Diệp Nhiên, ôm con bé tới bên giường, lấy từ bên cạnh ra một bát mì ăn liền. Thời tiết thế này, dù mì đã lạnh cũng chẳng vấn đề gì.



Diệp An chưa từng cảm thấy đói như thế bao giờ, một hơi ăn sạch sẽ bát mì.



“Cảm ơn chị.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp An lộ ra một tia ngượng ngùng.



“Thừa.”



Diệp An: “…” Nó đã quen với tính tình bụng nghĩ một đằng, miệng nghĩ một nẻo của cô rồi.



Diệp An nhăn nhó một chút, “Chị, em thật sự có dị năng sao?”



“Yếu nhớt.” Thời Sênh vắt chéo chân, vẻ mặt lạnh lạnh. “Dị năng cường hóa thân thể chỉ có thể làm hậu cần, loại dị năng này của nhóc cũng chỉ có thể làm lính thăm dò, gặp xác sống, ba giây quỳ.”



Diệp An: “…” Chị có thể đừng nói chuyện thẳng thừng như thế được không? Nó vẫn còn là trẻ con, chẳng lẽ không phải là nên cổ vũ nó sao?



Diệp An thấy mệt ơi là mệt!



Nhưng có thể khẳng định, dù là nó có dị năng thì đó vẫn chỉ là một loại dị năng yếu mà thôi.



“Chị, làm sao để em có thể sử dụng dị năng?” Một lát sau Diệp An đã ném luôn hai chữ “yếu nhớt” ra sau đầu, hưng phấn hỏi Thời Sênh.



“Làm sao chị biết được, chị cũng không có dị năng của nhóc.” Thời Sênh bĩu môi coi thường.




“Thu phục nó trước đã.” Thời Sênh chỉ về phía con mèo đen ở trong góc vẫn đang trong tư thế như hổ rình mồi.



Chúc Phong lập tức gật đầu, nháy mắt với nam sinh vừa phóng lửa kia một cái. Hai người cùng hợp tác, rất nhanh chóng bắt được con mèo đó.



Nam sinh kia đập vỡ đầu con mèo, hình như muốn tìm thứ gì đó, nhưng cuối cùng lại không tìm thấy gì ở bên trong.



Động vật biến dị vốn không có tinh hạch, hắn tìm cái gì vậy?



Trong cốt truyện cũng chưa từng nói động vật biến dị có tác dụng gì.



“Tiểu Hề, đúng là em rồi.” Chúc Phong đi tới trước mặt Thời Sênh, vẻ mặt cực kỳ vui mừng, “Sao em lại ở trong này?”



“Chạy tới chạy lui liền chạy tới đây thôi.” Thời Sênh nhún vai, “Anh trai em đâu?”



Chúc Phong chỉ chỉ ra bên ngoài, “Cảnh thiếu ở ngoài kia, anh mang em đi. Cảnh thiếu mà thấy em chắc chắn sẽ rất mừng. Lần trước em lạc khỏi nhóm bọn anh, Cảnh thiếu muốn quay về tìm em.”



Chúc Phong đột nhiên dừng lại, không nói nữa, quay lại nam sinh đang ngồi xổm trước con mèo đen kia, nói: “Hạ Thư, đi thôi.”



Hạ Thư gật gật đầu, hắn vung tay lên, thi thể con mèo đã biến mất.



Thời Sênh hơi nhíu mày, dị năng không gian?



Thời Sênh thu lại ánh mắt, ôm Diệp Nhiên lên. Chúc Phong thoáng nhìn qua, cũng không hỏi gì, còn chủ động bế Diệp An đang ngồi đờ ra trên giường đi.



Ra khỏi căn nhà, Chúc Phong dẫn Thời Sênh đi xuyên qua thôn nhỏ, mỗi lần gặp xác sống đều do Hạ Thư ra tay.



Bọn họ dừng lại ở quảng trường của thôn, trên quảng trường có không ít người. Có hai phương hướng có thể đi tới nơi này, một cái từ phía Thời Sênh tới, một cái ở phía ngược lại.



Thời Sênh không hề nghe thấy có người đi tới từ phía cô, vậy những người này chắc hẳn là tới từ phía còn lại.



Những người này có phân chia địa bàn rất rõ ràng, hiển nhiên là không cùng một nhóm.



Chúc Phong trở về, tất cả mọi người đều khẩn trương đứng lên, nhìn về phía bọn họ.



Chúc Phong đi xuyên qua đám người, đi tới một đầu khác của quảng trường.