Boss Là Nữ Phụ

Chương 582 : Ranh giới (15)

Ngày đăng: 22:19 28/04/20


“Cảnh thiếu, khả năng hôm nay phải nghỉ ngơi ở trong này rồi.”



Cảnh Chỉ bỏ vỏ hạt dưa vào trong túi to bên cạnh, hơi vuốt vuốt cằm. “Biết rồi.”



Cậu nam sinh trẻ tuổi nhìn hạt dưa đã tách vỏ trong tay Cảnh Chỉ thì không nhịn được run rẩy, nhìn nam thần ngồi tách hạt dưa như thế thì cậu ta chỉ cảm thấy hình tượng trong lòng sụp đổ ầm ầm.



Hu hu hu, nam thần cao lãnh của cậu đi đâu mất rồi?



“Hề Hề.” Cảnh Chỉ xoa tóc Thời Sênh.



Thời Sênh vốn không ngủ nên Cảnh Chỉ chạm nhẹ một cái cô đã mở mắt ra, trong đáy mắt chỉ có lý trí lạnh lùng.



Cảnh Chỉ bỏ hạt dưa vào một cái túi nhỏ, đưa cho Thời Sênh. “Đồ ăn vặt.”



Thời Sênh: “…” Cô sắp bị nuôi tới phế luôn rồi.



Cái này gọi là quần áo tới thì giơ tay, cơm tới thì há mồm, chẳng khác nào cuộc sống của một con heo cả.



Thời Sênh nhận hạt dưa, nhét vào túi áo: “Hôm nay không đi tiếp à?”



“Ừ.” Cảnh Chỉ đứng lên, vươn bàn tay trắng nõn về phía cô.



Thời Sênh bám vào tay hắn đứng lên, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, ánh mắt nhìn tới Diệp An đang ngủ bên cạnh.



“Hôm nay ăn gì thế?” Thời Sênh thu lại tầm mắt, vừa tiến ra bên ngoài xe vừa hỏi.



Giờ cô chẳng khác nào heo được nuôi, không cần lo lắng cái gì, chỉ cần nghĩ xem muốn ăn gì, ăn gì và ăn gì.



Nếu không phải thỉnh thoảng cô vẫn còn nhìn thấy xác sống, có khi cô còn nghi ngờ mình đang ở một chuyến du lịch vòng quanh thế giới.



“Muốn ăn gì?” Cảnh Chỉ nhẹ nhàng hỏi, trên mặt đầy vẻ tươi cười, “Anh làm cho em.”



“Cái gì anh làm em cũng thích.” Vẻ mặt Thời Sênh nhu hòa, không hề có vẻ gai góc nào.



Cảnh Chỉ hơi thất thần, một lát sau mới xoa đầu cô theo thói quen.



Hắn thích cô của hiện tại hơn.



“Hạ Thư, cậu nhìn đi, cậu nhìn đi…” Chúc Phong ở trong xe túm lấy Hạ Thư, “Trước kia cô ấy chưa từng ôn hòa như thế với Cảnh thiếu đâu…”



“Con người luôn thay đổi.” Giọng của Hạ Thư vẫn chẳng có chút lo lắng nào, còn mang theo một chút phong phạm nhìn thấu hồng trần.
Đúng thế, bọn họ là anh em.



Trong đáy lòng Cảnh Chỉ nổi lên một sự kiên định.



Thời Sênh phát sầu, bây giờ cũng không thể xét nghiệm ADN để kiểm tra được.



“Nếu em thích anh thì sao?” Thời Sênh lại thình lình hỏi một câu.



Tâm trí Cảnh Chỉ vừa mới kiên định được một chút thì lại bị đánh đổ sập xuống. Giây tiếp theo, hắn càng đúc lên một bức tường rắn chắc hơn.



Cảnh Chỉ ép mình nhìn thẳng vào Thời Sênh, nói nhanh, “Em gái thích anh trai là chuyện bình thường mà.”



“Em đang nói tới tình yêu của trai gái.”



Thời gian như lắng lại.



Cảnh Chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, mỗi nhịp đập đều rất nặng nền làm cho người hắn cứng ngắc.



Ánh mắt Cảnh Chí lấp lánh, sau đó hắn bối rối xoay người đi, trái tim vẫn đập mạnh không theo nhịp điệu, “Hề Hề, đừng làm loạn nữa, muộn rồi, chúng ta về đi.”



Thời Sênh gật đầu, không tiếp tục đùa giỡn hắn nữa.



Nếu đùa giỡn xong hết thì sau này lấy gì mà chơi chứ?



Cảnh Chỉ im lặng suốt quãng đường về, nhưng ở những chỗ cần che chở cho cô thì vẫn che chở, chẳng qua ánh mắt không dám nhìn vào cô nữa mà thôi.



Trở lại nơi nghỉ ngơi, tiếng cãi nhau lập tức dội tới.



Cảnh Chỉ cau mày, địa điểm nghỉ ngơi rõ ràng không giống lúc họ rời đi.



Nhiều người hơn, xe cũng nhiều hơn.



“Cảnh thiếu.” Chúc Phong thấy họ trở về thì lập tức ôm Diệp Nhiên tiến lại, “Có người của quân đội tới đây.”



Cảnh Chỉ đã nhìn thấy đám người đứng bên ngoài và mấy người mặc trang phục của quân đội, “Từ đâu tới đây?”



Giọng nói lạnh nhạt, chẳng nghe ra chút dị thường nào.



“Người của căn cứ Diệu Quang đi ra đón người. Bọn họ vốn đi đường khác, nhưng bên kia không đi được nên mới vòng qua bên này, thế mới gặp chúng ta.” Chúc Phong nhanh chóng kể lại những tin tức mình đã nghe ngóng được.