Boss Là Nữ Phụ

Chương 585 : Ranh giới (18)

Ngày đăng: 22:19 28/04/20


“Em gái.” Diệp An là người chạy tới bên Thời Sênh đầu tiên.



Thời Sênh đưa Diệp Nhiên cho nó, Diệp An ôm lấy Diệp Nhiên như ôm lấy một cục vàng.



Cảnh Chỉ đẩy hai người kia ra, vọt tới trước mặt Thời Sênh, ánh mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.



“Hề Hề.”



“Vâng.”



Cảnh Chỉ ôm lấy cô, hơi siết lại, giọng hơi khàn, “Sau này đừng làm những chuyện khiến anh lo lắng nữa.”



Lúc sét đánh xuống, hắn cảm thấy trái tim của mình cũng như bị đánh cho vỡ tan tành.



“Vậy anh có thích em không?”



Thời Sênh cảm thấy hắn hơi cứng người, sau một lúc mới trả lời: “Anh thích em, như anh trai thích em gái.”



Thời Sênh: “…”



Phượng Từ không yêu ta nữa!



Chia tay!



#Ký chủ lại cố tình gây sự#



“Hạ Thư, cậu không thấy Cảnh thiếu và Cảnh Hề có gì đó lạ lạ sao?” Chúc Phong nhỏ giọng hỏi Hạ Thư.



Hạ Thư liếc hắn một cái. “Tôi thấy cậu cũng lo lắng lúc lôi kiếp giáng xuống mà.”



“…” Lôi kiếp là cái gì? Có ăn được không? “Cảnh thiếu hình như đã quá mức lo lắng cho Cảnh Hề rồi?”



“Thì bọn họ là anh em mà.”



“Không phải kiểu lo lắng giữa anh trai em gái đâu.” Chúc Phong vò đầu nửa ngày cũng không biết dùng từ nào để hình dung, hắn thực sự không có tí máu văn chương nào, “Vừa rồi cậu không nhìn thấy à? Nếu chúng ta không ngăn lại thì Cảnh thiếu đã lập tức vọt vào rồi.”



“Trước đó cậu cũng đã nói rằng Cảnh thiếu rất quan tâm Cảnh Hề còn gì.”



Chúc Phong: “…”



Đúng là Cảnh thiếu rất quan tâm tới Cảnh Hề, nhưng mà… hắn cứ cảm thấy có gì đó là lạ.



Nhất định là bởi vì cảm giác xa lạ mà Cảnh Hề mang tới cho hắn.



Chúc Phong lại vò đầu bứt tai, rốt cuộc phải làm sao để Cảnh Chỉ tin hắn đây, rằng Cảnh Hề này không còn là Cảnh Hề trước kia nữa?
Một đám người lập tức câm lặng.



Một hồi lâu sau mới có người lên tiếng, “Cảnh lão tiên sinh… hình như không có đời sau mà?”



Hàn Dự không ngừng day trán, “Cảnh lão tiên sinh có một đứa con trai, nhưng đứa con này làm kinh doanh. Cảnh lão tiên sinh không hay nhắc tới, tất nhiên các cậu sẽ không biết.”



Chuyện này hắn cũng nhờ nghe cha mình nói mới biết được.







Hôm sau, vẫn còn một ít người bàn tán chuyện xảy ra đêm qua.



Nhưng đương sự không nói chuyện, bọn họ chỉ có thể suy đoán.



Sinh tồn rất khó khăn nên bọn họ cũng sẽ sớm quên chuyện này mà thôi.



Đội ngũ lại lên đường, nhóm của Cảnh Chỉ không đi cùng bên quân đội nhưng vì mọi người mang tâm lý cẩn thận nên lại đi theo phía sau họ.



Không phải giao ra vật tư mà vẫn có thể đi theo quân đội.



Đối với đoàn người đi theo phía sau, người bên quân đội hoàn toàn không có ý kiến gì. Nếu xác sống tới từ sau lưng thì kẻ gặp xui xẻo đầu tiên chính là những người đó thôi.



Người trong đội phát hiện Cảnh thiếu và Thời Sênh hình như có gì đó rất lạ, không khí quỷ dị tới mức làm họ không dám tùy tiện nói chuyện nữa.



Thời Sênh cũng rất buồn bực, giờ Cảnh Chỉ nói chuyện với cô tuy rằng vẫn dịu dàng như trước nhưng rõ ràng đã cố tình muốn kéo giãn khoảng cách rồi.



[Nhiệm vụ ẩn giấu: Sơn tê cốc ẩm] Thanh âm của Hệ thống đột nhiên bắn ra, [Mục tiêu nhiệm vụ: Cảnh Chỉ]



*Sơn tê cốc ẩm: ý chỉ cuộc sống ẩn dật



Giờ mới tung nhiệm vụ ẩn giấu! Ngươi giảm xóc cũng hơi lâu đấy!



Còn nhiệm vụ này nghĩa là gì?



Sơn tê cốc ẩm? Không còn việc gì nữa nên bắt bản cô nương vào núi ở à? Mẹ kiếp!



Cô không có quyền hạn xem số liệu tuyên bố nhiệm vụ nên không thể sửa đổi và xem xét nội dung cụ thể.



Hệ thống phun ra một câu này xong cũng hoàn toàn im lặng, hiển nhiên là nó sợ Thời Sênh.



Hiện tại nó chỉ muốn nằm gai nếm mật chờ chủ nhân về cứu nó. Nó tin tưởng chủ nhân mình mới là người lợi hại nhất.



Ký chủ, cô đừng có kiêu ngạo, chờ bản Hệ thống giết trở về thì cô sẽ phải khóc lóc xin tha.