Boss Là Nữ Phụ

Chương 594 : Ranh giới (27)

Ngày đăng: 22:19 28/04/20


Đám người Hạ Thư cũng chưa đi xa, nhận được đạn tín hiệu liền nhanh chóng đuổi trở về sau đó hội hợp cùng Thời Sênh.



“Cảnh thiếu, đã xảy ra chuyện gì?”



“Các cậu xem bên phía kia.” Cảnh Chỉ chỉ về phía đám xác sống không đầu.



Một đám người không khỏi hít khí lạnh, xác sống mất đầu sẽ không thể hoạt động, nhưng đám dưới kia dù không đầu vẫn di chuyển như thường.



Đây là tình huống gì?



“Đây là…”



Thời Sênh nhìn chằm chằm vào đám xác sống đó, biểu tình thay đổi liên tục, nhưng không có ai hiểu rốt cuộc cô đang nghĩ gì.



Đúng lúc mọi người đang trầm mặc thì từ xa, lại thấy một nhóm người khác tiến vào.



Đúng là đám người nam nữ chính.



Bên cạnh Mộc Hâm chỉ có một đứa bé, không thấy ông Mộc đâu, vẻ mặt cô ta rất kém.



Đội ngũ đó dừng lại ở tòa nhà đối diện chỗ nhóm Thời Sênh đứng, có người đi phá cửa tòa nhà, một đám người rồng rắn tiến vào.



Giữ lại hai vệ binh đứng gác ở cửa.



“Hôm nay cứ nghỉ ngơi tại đây đã. Hôm nay cũng không kịp ra khỏi thị trấn đâu.” Cảnh Chỉ lên tiếng, bọn họ đang ở chỗ cao nhất, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ biết đầu tiên.



Những người khác hai mặt nhìn nhau, họ biết sắp xếp này là hợp lý, hiện tại không có nơi nào an toàn cả, tốt nhất là tìm nơi có lợi cho mình nhất.



Những người bắt đầu báo cáo cho Hạ Thư những gì mình tìm được, Hạ Thư làm thống kê xong mới thu vào không gian.



Sắc trời dần tối, đêm nay không có trăng, cũng không thấy có sao, chỉ có một màn đen thăm thẳm.



Cảnh Chỉ đi tới bên cạnh Thời Sênh. “Xuống dưới đi, trên này rất nguy hiểm.”



Thời Sênh nhảy xuống, Cảnh Chỉ vỗ vỗ bụi bặm trên người cô: “Đang nghĩ cái gì?”



Thời Sênh vò đầu, “Em đang nghĩ… về thứ đi theo chúng ta.”



“Đi theo chúng ta?” Cảnh Chỉ nhíu mày, “Ý của em là thứ ở thôn kia cũng là nó?”
Cảnh Chỉ không biết nhưng Thời Sênh nhận ra, người này là thím Lý.



Mộc Hâm đã giết cô ta.



Vừa rồi lúc bọn họ tới đây cô không nhìn thấy ông Mộc, xem ra là đã có chuyện xảy ra trên đường, hơn nữa gần như chắc chắn có liên quan tới bà thím họ Lý này, thế nên Mộc Hâm mới lựa chọn giết cô ta.



Thời Sênh không dừng lại lâu, lập tức quay lại sân thượng tòa nhà.



Hạ Thư và Chúc Phong đều đã tỉnh, hai người không biết đã nói gì mà nhìn Chúc Phong có vẻ xấu hổ, vẻ mặt Hạ Thư lại rất thản nhiên.



“Có chuyện gì xảy ra thế?” Chúc Phong hít một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi hỏi.



Cảnh Chỉ lắc đầu, ôm Thời Sênh tới một góc.



Chúc Phong: “…”



Hắn cọ cọ nửa ngày, cuối cùng lại ngồi về cạnh Hạ Thư, “Vừa rồi… Chuyện kia là ngoài ý muốn, cậu… cậu đừng để trong lòng.”



“Ừ.”



“Cậu… Không có gì muốn nói à?” Chúc Phong trừng mắt.



“Không phải cậu bảo tôi đừng để trong lòng sao?”



Chúc Phong bị nghẹn, một chữ cũng không thốt ra nổi, hắn chỉ hận không thể có một cái lỗ để chui vào.



Chúc Phong quyết định bỏ lại Hạ Thư, đi sang một góc tiếp tục ngủ.



Hạ Thư đưa tay sờ sờ môi, khóe miệng hơi cong lên, lông mi cụp xuống, ngăn trở ý cười ở trong đáy mắt.







Một đêm bình an vô sự. Sáng hôm sau, Thời Sênh nghe thấy tiếng cực kỳ ầm ĩ bên dưới. Chú Lý quát tháo gì đó rất lớn, chỉ hận như không thể kéo toàn bộ xác sống xung quanh lại.



Thời Sênh bật dậy khỏi lòng Cảnh Chỉ, bên cạnh đã có vài người vây xem náo nhiệt, thấy cô tới liền nhường ra một vị trí.



“Mộc Hâm, con khốn nạn này, có phải là mày không, có phải mày giết vợ tao không? Mày nói đi! Có phải mày đã giết vợ tao rồi không?”