Boss Là Nữ Phụ

Chương 596 : Ranh giới (29)

Ngày đăng: 22:20 28/04/20


Hàn Dự theo một đội ngũ quay về, đội ngũ kia ra ngoài thu thập vật tư, trên đường về thì gặp nhóm người Hàn Dự.



Vậy mới có thể thuận tiện trở lại, còn nếu để bọn Hàn Dự tự đi thì không biết chừng nào mới về tới đây.



Ở huyện Bình, sau khi bọn Thời Sênh đi rồi, Hàn Dự liền cảm thấy không thích hợp, vội vàng cho người thu thập vật tư rồi rời đi.



Nhưng bọn họ vẫn gặp một xác sống cấp ba.



Đúng thế, là xác sống cấp ba, cuối cùng chỉ còn hơn hai mươi người thoát được.



Người của quân đội lập tức mở đường, ngoại trừ những người thường, được đi vào theo Hàn Dự cũng chỉ có sáu người, Mộc Hâm và đứa bé đi theo cô ta là những người đầu tiên.



Hàn Dự ôm một người phụ nữ nhanh chóng đi về phía bàn đăng ký.



“Mau gọi bác sĩ tới.” Có người hét lên.



“Kiểm tra cho nhóm của đội trưởng Hàn trước đi.”



Liên tục có vài người kêu lên, nơi đăng ký trở nên rối loạn, một đám người xúm lại, đẩy Thời Sênh và Cảnh Chỉ sang một bên, bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đám người Hàn Dự đã đi vào.



Không biết là Mộc Hâm có nhìn thấy Cảnh Chỉ không hay là do cô ta đang không có tâm tình tốt nên chỉ nhanh chóng theo Hàn Dự tiến vào, biến mất trong tầm mắt của mọi người.



Đây mới là tới nhanh, đi cũng nhanh.



Nhân viên đăng ký lại tiếp tục làm công tác đăng ký.



“Dị năng?”



“Hệ băng.” Giọng nói của Cảnh Chỉ rất lãnh đạm.



Kiểm tra đo lường cho thấy dị năng của Cảnh Chỉ là cấp cao nhất.



Dị năng cấp ba của Cảnh Chỉ khiến cho nhân viên đăng ký nhìn hắn rất chăm chú, người thanh niên này không những đẹp trai mà tên còn rất quen tai nữa.



“Tên?”



“Cảnh Hề.”



“Dị năng?”



“Hệ mộc.”



“…”



Chờ đám người Thời Sênh tiến vào rồi, nhân viên đăng ký vẫn còn nhắc tới hai cái tên Cảnh Chỉ, Cảnh Hề.



Một hồi lâu sắc mặt chợt biến, vội mở ngăn kéo lấy ra mấy tờ công văn, ở trong đám văn kiện đó tìm được hồ sơ của Cảnh Chỉ, trên đó còn có ảnh chụp, đúng là người thanh niên vừa rồi.




Cảnh Chỉ thấy Thời Sênh xụ mặt không thèm nói gì thì mắt hơi mê man, một hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại, sắc mặt đỏ lên, “Hề Hề…”



Con bé này cả ngày chỉ biết suy nghĩ linh tinh.



“Có tới không?” Thời Sênh hất đầu nhìn hắn.



Ánh mắt Cảnh Chỉ dừng ở ngực cô và quần đùi, không khí đột nhiên trở nên ái muội.



Thời Sênh nhảy xuống giường, khóa trái cửa lại, không hề rụt rè mà nhảy lên người anh.



Giờ mà Cảnh Chỉ còn từ chối nữa thì chắc chắn hắn không phải đàn ông.



Thời Sênh phát hiện Phượng Từ ở trên giường có một thói xấu, đó là hắn thích cắn cô, đặc biệt là cắn vào cổ, nhưng không cắn nặng, chỉ cắn rất nhẹ nhàng.



“Anh cầm tinh con chó à?” Thời Sênh sờ sờ cổ.



Cảnh Chỉ nhìn cô rất vô tội, hắn cũng không biết tại sao mình lại có hành động như thế, hình như là theo bản năng mà làm.



Cảnh Chỉ ôm lấy cô từ đằng sau. “Hề Hề.”



“Ừm?”



“Em có hối hận không?”



“Hối hận cái gì?”



Cảnh Chỉ trầm mặc một lát, “Hối hận khi ở bên anh.”



“Vì sao phải hối hận?” Thời Sênh bĩu môi.



“Không biết, anh rất sợ.” Cảnh Chỉ nắm chặt tay cô, thanh âm của hắn hơi run rẩy, “Hề Hề, anh rất sợ.”



Sự sợ hãi này không biết tới từ đâu, nhưng hiện tại hắn đang có cảm giác này.



Sợ hãi sau này những lời đồn đại sẽ làm cô tổn thương, càng sợ cô sẽ rời khỏi hắn.



Đáy lòng Thời Sênh đột nhiên cảm thấy đau đớn, đau đớn chỉ trong giây lát, rất nhỏ nhưng cũng rất chân thật.



Cô hoảng hốt, bao lâu rồi cô đã không có loại cảm giác này?



Thật lâu, lâu tới mức cô sắp quên mất rồi.



“Hề Hề.”



Thanh âm lo lắng của Cảnh Chỉ kéo Thời Sênh ra khỏi suy nghĩ riêng, cô xoay người hôn hắn, thanh âm nỉ non từ trong miệng cô tràn ra, “Em ở đây, vẫn luôn ở đây.”