Boss Là Nữ Phụ

Chương 6 : Thiên kim hào môn (6)

Ngày đăng: 22:04 28/04/20


Chương 6 Thiên kim hào môn (6)



Lúc dùng cơm, Sở Đường không hề nói chuyện, thư thế cao quý, động tác ưu nhã, nhìn hắn ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ.



Người đẹp ở trước mặt nên Thời Sênh ăn ngon hơn nhiều, no tới mức bụng căng ra.



Sở Đường nhìn hành động xoa xoa bụng mình của Thời Sênh đầy mở ám thì khóe miệng càng cong hơn: “Tôi rất hiếu kỳ, chẳng lẽ Hứa gia bạc đãi Hứa tiểu thư sao?”



Động tác của Thời Sênh dừng lại, hắn đang chê cô ăn nhiều đúng không?



“Nhìn Sở tiên sinh ăn, khó tránh khỏi sẽ ăn được nhiều hơn một chút.” Thời Sênh cười nhạt.



Sở Đường sửng sốt, hắn… đang bị đùa bỡn à?



Hai tiếng trước, nha đầu này vẫn còn một bộ dáng sợ bị hắn ăn thịt, hai giờ sau đã dám đùa giỡn hắn, lá gan cũng không nhỏ.



Sau khi ăn uống no đủ, lá gan Thời Sênh đúng là lớn hơn rất nhiều.



A, không đúng, lá gan cô vẫn luôn lớn, chỉ là lúc đầu cô chưa thích ứng được việc ở chung với Sở Đường mà thôi. Giống như một ly nước nóng đặt cạnh một ly nước lạnh, hai người muốn kết hợp lại thì cần phải có thời gian để giảm xóc.



“Buổi tối Sở tiên sinh có hẹn không?”



“Sao, Hứa tiểu thư muốn hẹn hò với tôi à?” Sở Đường cười nhẹ một tiếng: “Phí lên sân khấu của tôi cao lắm, Hứa tiểu thư trả nổi không?”



“Trả không nổi thì lấy thân báo đáp.”



Kỹ năng tán tỉnh của bổn bảo bảo đã sớm thành thục rồi, mẹ kiếp.



“Lấy thân báo đáp thì không cần, cho Hứa tiểu thư một cái giá ưu đãi là được, một trăm vạn.” Đầu ngón tay của Sở Đường nhịp nhè nhẹ trên mặt bàn vài cái, tỏ vẻ “trả xong tiền, đêm nay đại gia sẽ là người của cô”.



Hai người đều trầm mặc vài giây, sau đó Thời Sênh không xác định, hỏi lại: “Không phải anh muốn tôi trả tiền thật đấy chứ?”



Sở Đường hếch cằm gật đầu đầy tự phụ.



Thời Sênh: “…”



Ha ha, người đâu mau vào đây, kéo tên biến thái này ra ngoài cho bổn bảo bảo cái!



Thời Sênh suy tư một lát rồi lấy từ trong túi ra mấy chi phiếu mà ông Hứa cho, kí cho Sờ Đường đúng một ngàn vạn, đập bộp một cái xuống trước mặt hắn, vô cùng hào phóng, nói: “Tôi bao anh mười ngày!”
Rõ ràng là ngồi xe bus nhưng hắn lại ngồi như thể đang ở trên siêu xe làm cho bốn phía vang lên những tiếng suýt xoa.



Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp…



Sở Đường, mặt mũi anh để đi đâu rồi? Người ta là con gái đó. Con gái đó! Sao anh lại không biết xấu hổ mà ngồi vào đó hả?



Loại hành vi này mà chư vị không ai nói ra lời phê bình gì là sao?



Thời Sênh quay người nhìn bốn phía, mấy cô gái trẻ thấy một màn như vậy thì có chút tức giận, nhưng không phải vì tức giận chuyện cô gái kia nhường ghế cho một người đàn ông, mà là tại sao họ lại không có cơ hội nhường ghế cho người đó?



Nhìn cái xã hội này đi…



Ở sau xe bus có rất nhiều người, người chen chúc nhau. Một ít cô gái lá gan lớn nhìn Sở Đường đẹp trai lồng lộng thì vui vẻ bắt chuyện với ý đồ thu hút sự chú ý của hắn, thậm chí còn có người hỏi tài khoản wechat, số điện thoại, các kiểu phương thức liên lạc khác…



Sở Đường lúc đầu thì còn hơi tự nhiên, sau đó vẻ mặt dần trầm xuống, cuối cùng là không chịu nổi nữa.



Nhìn thấy một màn này, Thời Sênh rất hả giận, ai bảo đẹp trai quá mức làm gì? Ha ha ha ha!



[Ký Chủ, nhắc nhở thân tình, Sở Đường là mục tiêu tấn công của cô.]



Lúc Thời Sênh còn đang cười trộm trong lòng tới cực kỳ hăng say liền bị thanh âm lạnh băng này làm cho bừng tỉnh. Cô xoa xoa mặt, sau đó đẩy mấy cô gái kia ra, trực tiếp đứng chắn trước mặt Sở Đường, chặn mấy ánh mắt như lang như hổ của đám người đó.



“Này, cô có hiểu thứ tự đến trước đến sau không hả, sau xếp hàng ra đằng sau đi, đừng chắn nam thần của tôi!” Có người bất mãn, vươn tay túm lấy Thời Sênh.



“Buông tay!” Thời Sênh nhìn cô gái đang kéo áo mình, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cô gái kia không tự chủ được liền buông lỏng tay.



Thời Sênh vuốt vuốt lại áo cho phẳng, thanh âm không lớn không nhỏ, đủ để mấy cô gái xung quanh nghe thấy: “Người đàn ông này tôi đã bao rồi, các cô có thể nhìn nhưng không được khinh nhờn người ta, hiểu chưa?”



Người đi xe bus không phải là kẻ có tiền, trên người Thời Sênh toàn bộ là hàng hiệu, đồ mà người đàn ông kia mặc không nhìn ra là thương hiệu gì, nhưng vừa nhìn đã thấy không phải loại bình thường, hơn nữa vẻ đẹp dung hòa với khí chất nhìn thật sự rất giống công tử nhà giàu.



Điều này làm mấy cô gái rụt rè hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là không động tay động chân gì thôi, ánh mắt vẫn cứ dán chặt lấy người.



Nếu ánh mắt có thể XO người, Sở Đường tuyệt đối đã bị XO không biết bao nhiêu lần.



Thời Sênh đưa lưng về phía Sở Đường nên không nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, nhưng từ khí thế trên người hắn thoát ra, có thể thấy tâm tình hắn rất không tệ.



Thời Sênh gục đầu xuống, mắt trợn trắng, theo đuổi đàn ông sao mà khó quá vậy???