Boss Là Nữ Phụ

Chương 60 : Thế giới tu chân (9)

Ngày đăng: 22:05 28/04/20


Chương 60THẾ GIỚI TU CHÂN (9)



Thời Sênh đưa Lâm Nhất Nhất đến trước mặt Phượng Từ, Lâm Nhất Nhất vẫn còn đang tiêu hóa lời răn dạy của Thời Sênh, không để ý trước mặt bỗng nhiên có thêm một người, cho đến khi nàng ta bị một luồng sức mạnh to lớn đẩy ra, mông chạm đất rồi mới sững sờ nhìn về phía trước.



Phượng Từ nắm lấy tay Thời Sênh, thần sắc khó chịu nhìn Lâm Nhất Nhất.



Ánh mắt đó nhìn Lâm Nhất Nhất đến mức làm cho nàng ta tê dại cả da đầu, luồng khí lạnh xuyên thẳng vào trán, toàn thân mềm nhũn, nỗi sợ như thủy triều dội thẳng vào lòng nhấn chìm nàng.



“Huynh làm gì vậy?” Thời Sênh trừng mắt, “Đây là sư điệt của ta, là sư điệt đó, huynh có hiểu không?”



“Cô ta không được phép chạm vào nàng!”



Âm sắc Phượng Từ khẽ lạnh, Lâm Nhất Nhất nghe vậy càng thấy run sợ hơn.



Sư phụ, cứu mạng, ở đây có tên biến thái.



Thời Sênh chau mày, nếu cô còn nói lý với hắn, chắc chắn là không có kết quả gì, không chừng còn khiến Lâm Nhất Nhất phải gặp họa, chi bằng để Lâm Nhất Nhất chịu ấm ức một chút vậy.



Ấm ức một chút, ít ra còn giữ được mạng sống!



Nếu đổi lại là trước kia, e rằng Lâm Nhất Nhất đã sớm hóa thành tro bụi rồi.







Trở về Thiên Tận Phong, cả người Lâm Nhất Nhất bổ nhào vào trong lòng Bạch Lang, run lẩy bẩy, bộ dạng như bị dọa đến kinh hồn bạt vía, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng dụi dụi trong lòng Bạch Lang.



Thời Sênh bất lực vỗ vỗ lên trán, con bé háo sắc này.



Phượng Từ đang chăm chú nhìn Lâm Nhất Nhất, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Thời Sênh chào hỏi qua rồi đi tìm Ngọc Tiêu, để Phượng Từ an phận đứng đó đợi, Phượng Từ dĩ nhiên đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo Bạch Lang và Lâm Nhất Nhất.



Tên này không phải đang định nhân lúc cô rời đi thiêu trụi Lâm Nhất Nhất luôn đấy chứ?



Nghĩ đi nghĩ lại, Thời Sênh vẫn quyết định đưa Phượng Từ đi cùng, cỗ máy giết người hình người này phải luôn mang theo bên mình thì tốt hơn.



Ngọc Tiêu thấy Thời Sênh trở về thì không hề thấy bất ngờ, ngược lại còn rất hứng thú với Phượng Từ, hai người đàn ông nhìn nhau “thâm tình”, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Đại diện các đại phong đều tề tựu đông đủ.



Thời Sênh theo Ngọc Tiêu đi vào chính điện, học theo điệu bộ của Ngọc Tiêu, bái qua quýt cho xong. Cũng may, sự chú ý của mấy người đó đều tập trung trên người Phượng Từ, không ai để tâm đến thái độ qua loa của Thời Sênh.



Phượng Từ đứng bên cạnh cô, không có biểu hiện gì, người bốn xung quanh đều đang bàn luận rôm rả.



“Kỳ lạ thật, sao ta không nhìn rõ hắn có bộ dạng gì nhỉ?”



“Ta cũng không nhìn rõ…”



“Yên lặng!”



Tức thì đám người đó cũng yên lặng trở lại, cung kính hướng về nam nhân đang ngồi trên ghế cao nhất.



Là nam phụ, tất nhiên sẽ không quá xấu, tông chủ quả thực là một trang nhân tài, phong lưu hào phóng.



Tông chủ nhìn Phượng Từ một hồi, trong lòng cũng có chút cảnh giác. Thanh Thu nói, Thương Thù liên hợp với một nam nhân khác đả thương nàng, xem ra đây chính là nam nhân đó. Chỉ có điều… tại sao ngay cả hắn cũng không thể nhìn rõ hình dạng của người này? Tu vi của hắn còn cao hơn cả mình sao?



Người Tu Chân tất nhiên cũng có chút bàng môn tả đạo, loại pháp thuật làm mơ hồ khuôn mặt này chỉ có tác dụng với người có tu vi thấp hơn mình.



Nếu tu vi của hắn còn cao hơn cả mình thì quả thực phiền phức lớn rồi đây.



“Thương Thù, ngươi đã biết tội chưa?” Không nhìn rõ được Phượng Từ, tông chủ đành chuyển sự chú ý lên người Thương Thù.



“Sư huynh, chuyện này còn chưa rõ nội tình ra sao, chưa chắc đã là lỗi của Tiểu Thù.” Ngọc Tiêu chắp tay, thanh âm vẫn không nhanh không chậm, “Xin sư huynh cho Tiểu Thù có cơ hội nói rõ mọi chuyện.”



Tông chủ có chút bất mãn nhìn chằm chằm Thương Thù, nhưng vẫn vẫy tay nói: “Thương Thù, ngươi nói xem, ngươi có ra tay với Thanh Thu không?”



“Không có.” Thời Sênh lắc đầu.



Bản cô nương đây chưa từng ra tay với Diệp Thanh Thu mà, chuyện ta chưa từng làm thì sống chết thế nào cũng không thể nhận được.



“Vậy không lẽ là do đồ nhi của bổn tôn nói nhăng nói cuội vu oan cho ngươi sao?” Tông chủ lạnh lùng nhìn Thời Sênh, một sức mạnh mãnh liệt như thủy triều dâng trào cuộn ép về phía Thời Sênh.



Ánh mắt Phượng Từ lạnh lẽo, cánh tay khẽ giơ lên, ngọn lửa thô bạo liền xuất hiện trong không trung, đầu rồng ngẩng cao ngạo nghễ, tiến thẳng về phía tông chủ.